Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 440: Lục Giai Giai hơi hoang mang 2

Đợi ăn cơm xong thì trời đã tối, cô định về phòng ngủ nhưng lại giữa đường gọi Lục Nghiệp Quốc.
“Anh tư.”
Lục Nghiệp Quốc quay đầu… sau đó một bên khóe miệng khác cũng bị đánh bầm tím.
Lục Nghiệp Quốc: “…”
Lục Giai Giai nằm trên giường trăn trở không ngủ được, cô bò dậy thắp đèn dầu rồi cầm mặt giày lên, chậm rãi khâu.
Nửa tiếng sau mắt mới cay, tắt đèn dầu đi.
Cô đã rất cố gắng, đúng, cô đã rất cố gắng rồi.
Vì thế Lục Giai Giai ngủ rất yên tâm.

Đợi sáng hôm sau, Lục Cương Quốc rời giường thu dọn từ rất sớm, thay quần áo hôm xem mắt vào, cầm hộ khẩu của gia đình, ra ngoài cửa với tinh thần phấn chấn.
Ngày mai bày cỗ nên hôm nay nhà họ Lục bận rộn, toàn bộ người trong nhà đều không đi làm.
Mẹ Lục không nỡ để Lục Giai Giai làm việc, chỉ sợ cô ở nhà bị người chỉ huy nên đuổi cô đi làm việc.
Bà ta nhét khoai lang khô vào tay Lục Giai Giai: “Chưa đến trưa thì đừng về, cứ ở đó là được.”
Lục Giai Giai: “…”
“Lát nữa con vẫn nên về chứ, lỡ như có người đàm tiếu thì phải làm sao?” Lục Giai Giai lắc đầu
“Đàm tiếu cái gì? Cả nhà chúng ta đều không đi làm, thiếu bao nhiêu công điểm rồi, còn nữa, công việc này của con cũng không thể rời người.”
Mẹ Lục nôn nóng nhíu mày: “Con bé ngốc này, sao lại không biết lén lười thế? Nhà mình đông người như thế đều trông mong vào con, thiếu một mình con cũng không làm được bao nhiêu việc, còn nữa, cả nhà này ăn đồ của con, uống đồ của con, làm thêm ít việc thì đã sao?”
Việc bẩn việc mệt của bà ta còn không nỡ kêu con gái mình làm, còn có thể bảo cô làm cho người khác được sao. Mẹ Lục đeo túi qua cổ Lục Giai Giai: “Còn nữa, thịt trong bàn cỗ này đều là của con bỏ, không có thịt có thể làm được gì? Bỏ đồ còn bỏ sức, thiên hạ này không có đạo lý như vậy.”
Lục Giai Giai: “…” Có lý, hình như cô vẫn bỏ công lớn nhất.
“Đi mau đi, trưa về ăn cơm là được, buổi chiều…” Mẹ Lục lại gần Lục Giai Giai, thấp giọng bảo: “Bốn giờ con về, đến lúc đó ghi sổ đơn giản là được.”
Lục Hoa nghe hiểu chút nội dung, cô bé ngẩng đầu bảo: “Cô út, cô mau đi làm việc đi ạ, ở đây có tụi cháu rồi, tụi cháu cũng không thể kiếm tiền nhưng cô út có thể kiếm tiền, việc tốn sức dễ làm, còn tiền lại không dễ kiếm.”
Trương Thục Vân cũng vội bảo: “Đúng đó, em gái, em mau đi làm việc đi, buổi trưa về ăn cơm là được, trong nhà không cần đến em giúp, chút việc này bọn chị có thể làm được.”
Cô ta chỉ hận không thể cõng Lục Giai Giai đến chỗ làm việc.
Mấy ngày trước cô ta mang một con gà về nhà mẹ đẻ kiếm được đủ thể diện, đó cũng là cô em chồng cho cả.
Nhìn đám cháu trai cháu gái ở nhà mẹ đẻ đói đến mức mặt mày vàng vọt, gày tong teo, lại nhìn con cái mặt mày hồng hào nhà mình, Trương Thục Vân chỉ hận không thể dỗ Lục Giai Giai.
Làm sao có thể để em gái làm việc nặng nhọc được? Chút việc này bọn họ có thể làm, cứ nhất định phải so đo chút chuyện này làm gì?
Mẹ Lục càng ngày càng hài lòng về con dâu cả, bà ta nói với Lục Ái Quốc: “Thằng cả, nhìn xem vợ mày thông minh bao nhiêu, lại nhìn cái đầu gỗ của mày đi.”
Lục Ái Quốc: “…”
“…’ Lục Giai Giai bị cả gia đình đuổi đi làm việc.
Cô đến chỗ làm việc và ghi công điểm, nhàn rỗi rồi lại lấy mặt giày từ trong túi ra bắt đầu từ từ khâu.
Cô làm rất nghiêm túc, cố gắng đi đường kim thật tỉ mỉ.
Đến trưa, Lục Giai Giai về nhà ăn cơm.
Hiển nhiên Tiết Ngạn cũng tới đây giúp, trừ cha Tiết ra thì Tiết Khiêm và Tiết Dương cũng tới.
Hôm nay nhà nấu cơm tập thể, bên trong thêm thịt hoẵng, những người tới giúp đều ăn rất ngon.
“Đại Nha, đây là thịt gì vậy? Sao lại ngon như vậy?” Bà Vương không kiềm được nước miếng.
Nếu như ngày nào cũng có thể ăn đồ ngon như thế, vậy ngày nào bà ta tới đây giúp cũng được.
“Đợt trước đi săn, thịt gà thịt thỏ săn được đều băm vụn gom lại đấy, vừa vặn dùng tới.” Tối qua mẹ Lục đã kêu ba đứa con trai băm vụn thịt.
Con hoẵng không nhỏ, lỡ như bị người báo lên thì rắc rối.
Tiết Dương không nói tiếng nào mà và sạch cơm trong bắt, đầu gần như cắm vào bát.
Tiết Khiêm: “…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận