Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 230: Kẹo

Sau một tiếng, mẹ Lục đảo trắng mắt trở về, trong tay đám trẻ mỗi đứa được hai viên kẹo, bộ dáng hào hứng nhảy chân sáo.
Trẻ con ở thời đại này đều thích ăn kẹo, người nào cũng coi nó như bảo bối, lần trước kẹo mà Thạch Đầu giấu đã chảy nước những vẫn không nỡ ăn.
Lục Viên nghĩ ngợi rồi đưa kẹo của mình cho Lục Giai Giai, cười xấu hổ: “Cho cô út ạ.”
Mấy đứa trẻ khác thấy thế cũng nhao nhao đưa kẹo của mình cho Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Viên, lắc đầu: “Ngoan, cô không thích ăn kẹo, mấy đứa ăn đi.”
“Có kẹo.” Mẹ Lục đổ một nắm kẹo trong tay vào lòng Lục Giai Giai, liếc mắt nhìn đám cháu trai cháu gái trong nhà: “Nếu đã có hết rồi vậy không đứa nào được giành của người khác. Lớn không muốn cho em trai em gái thì đừng cho, nhỏ cũng đừng cướp kẹo của lớn ăn.”
“Bọn cháu biết rồi ạ.” Đám trẻ ngẩng đầu đáp.
Lục Hảo nhìn hai viên kẹo trong tay mình, trước đây kẹo của cô bé và em gái luôn bị Điền Kim Hoa lấy hết, cho dù bà nội đã dặn dò của ai thì người nấy ăn, nhưng hai cô bé cũng không dám ăn.
Vì ăn rồi buổi tối sẽ bị đánh, mẹ sẽ không lấy đế giày quất cô bé, nhưng sẽ cấu cô bé hoặc là lườm cô bé.
Lục Hảo thấy em trai em gái xung quanh đã bóc vỏ kẹo, nhét kẹo vào miệng ngậm, cô bé cũng chịu bóc vỏ kẹo rồi liếm viên kẹo.
Thật sự rất ngọt, đã rất lâu rồi chưa được nếm thử vị ngọt này.
Đột nhiên Lục Hảo cảm thấy mình thật xấu, vậy mà cô bé lại không muốn Điền Kim Hoa về nữa, cô bé cảm thấy bây giờ rất tốt, không cần thấp thỏm bất an, cũng sẽ không vì một ánh mắt lạnh lùng mà sợ hết hồn nữa.
Trương Thục Vân không lấy kẹo, đám trẻ có thể ăn là được, cô ta cũng không để ý chuyện này.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, sắc mặt của cô ta có hơi một lời khó nói hết được: “Con nhìn vẻ mặt của con bé Lục Thảo hôm nay cũng biết vụ hôn sự này không thành rồi.”
Lục Giai Giai lập tức dỏng lỗ tai lên nghe, nổi hứng hỏi Trương Thục Vân: “Chị cả, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Xảy ra chuyện gì à? Mẹ thấy con ranh đó là đồ ngu thì có, nếu mẹ là mẹ nó, mẹ nhất định sẽ dí nó xuống đất đánh một trận.” Mẹ Lục tức tối ngồi xuống chiếu.
“…” Lục Giai Giai xoa mũi.
Mẹ Lục bực mình kể lại điều kiện gia đình bên nam.
Nhà bên nam ở thôn Đông Thủy, họ Trương, đi làm lính từ lâu rồi, biểu hiện ở bộ đội cũng không tồi, mỗi tháng đều có tiền lương và trợ cấp.
Nhưng một năm trước bị thương, người nhà bọn họ lo lắng cho an nguy của con trai nhà mình nên mới nghĩ đến Lục Thảo.
Lục Thảo được đồn là phúc tinh, nhà bọn họ muốn tìm một cô vợ phúc khí cho con trai mình để phù hộ bình an, cũng không cần đại phúc đại quý gì cả, chỉ cần bình an trở về là được.
“Con không biết biểu hiện của chàng trai đó ở bộ đội vô cùng tốt, không kém gì anh ba của con, sau này tương lai còn rộng mở nữa, ngay cả gái thành phố người ta cũng có thể kiếm được, nhưng nhìn trúng Lục Thảo còn không phải vì muốn cầu bình an cho con trai nhà mình hay sao, bằng không làm sao có khả năng tìm tới nó.”
Mẹ Lục cũng không phải hạ thấp giá trị của Lục Thảo mà là cô ta quả thật không có chỗ nào xuất chúng, chẳng biết gì cả, lớn lên cũng không ưa nhìn, làm việc đồng áng cũng không tích cực, soi đi soi lại cũng không lấy ra được ưu điểm gì.
Mà bên nam thì sao, nghe nói không chỉ lớn lên cao ráo mà còn tuấn tú, người trong nhà cũng không tồi, không tranh chấp gì cả, nhìn trúng Lục Thảo hoàn toàn là vì cô ta mang cái danh phúc tinh này mà thôi.
Điều quan trọng nhất là cái danh tiếng phúc tinh này của Lục Thảo còn là hưởng ké từ trên người Lục Giai Giai, chứ bản thân cô ta cũng có phải phúc tinh gì đâu.
Mẹ Lục bĩu môi: “Nếu là mẹ, còn không phải bám vội vào ấy chứ, con biết con nhãi Lục Thảo đó làm thế nào không? Suốt toàn bộ quá trình đều dài mặt ra, nâng bản thân mình lên thật cao, không biết còn tưởng nhà trai bám vào cô ta cao bao nhiêu nữa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận