Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 898: Anh đã lớn thế rồi còn không kết hôn

“…” Lục Giai Giai ngẩng đầu liếc mắt nhìn chiều cao của Bạch Đoàn, cô nói với vẻ vô tình: “Có khả năng là do con trông già quá.”
Bạch Đoàn nở nụ cười: “Đúng, vẫn là mẹ trông trẻ tuổi.”
“…” Khóe môi của Lục Giai Giai nhếch lên, cục bông nhỏ vẫn luôn biết dỗ cô.
Buổi chiều Tiết Ngạn về quê, anh rót một bát nước, nói với Lục Giai Giai: “Anh định xây trường học ở thôn Tây Thủy, cho dù là ai thi đỗ đại học, chỉ cần là người của thôn Tây Thủy, học phí đều do nhà họ Tiết bỏ.”
“Hay lắm.” Lục Giai Giai vẫn luôn ủng hộ tiền đủ tiêu là được, những cái khác không để ý cho lắm.
Bọn họ đều rất bận, Tiết Ngạn đốt rất nhiều tiền giấy cho cha Tiết rồi mới đi, đến thị trấn, Tiết Ngạn và Bạch Đoàn vào siêu thị mua đồ, Lục Giai Giai ngồi trên cái ghế bên cạnh nhìn xung quanh.
“Lục Giai Giai!”
Phía sau truyền tới tiếng gọi, cô quay đầu, chớp mắt, nhìn kỹ cuối cùng mới nhận ra người đàn ông phía sau.
Cô hơi sững sờ: “Tôn Thành Trúc!”
Tôn Thành Trúc gật đầu, mười tám năm trước anh ta đi lính, sau khi trở về đã tới Hải Nam: “Khoảng thời gian này anh về đây thăm người thân, không ngờ còn có thể gặp được em.”
“Anh sống tốt không?” Lục Giai Giai hỏi.
Tôn Thanh Trúc liếc mắt nhìn cô gái nhỏ cách đó không xa đang chọn đồ ăn vặt: “Bây giờ anh rất tốt.”
“Đó là con gái anh.”
“Ừm.”
Lúc này, Tiết Ngạn đi qua, con người anh trí nhớ tốt, ghen rất dữ, chỉ liếc mắt cái đã nhận ra Tôn Thành Trúc ngay.
Một người đàn ông qua đây giành vợ ngay hôm anh đính hôn, cả đời này anh cũng không thể nào quên được.
Hai người đàn ông đối diện với nhau lại còn bắn ra tia lửa.
Lục Giai Giai: “…”
Tôn Thành Trúc đã kết hôn và có con rồi, sao Tiết Ngạn vẫn còn dễ dàng tức giận như vậy.
Lục Giai Giai chuyển chủ đề: “Đã mua xong đồ chưa?”
Tiết Ngạn giơ lên: “Mua xong rồi, em say xe, vỏ quýt hữu dụng.”
“Mẹ, có thể đi được chưa? Con đói rồi, muốn đi ăn cơm.” Bạch Đoàn đứng ở phía xa với vẻ lười biếng, vẻ mặt có hơi giống bé trai hư hỏng.
Tiết Ngạn liếc mắt nhìn con trai với vẻ hài lòng: “Nó đói rồi, đi ăn cơm trước đi.”
“Vậy thì đi.” Lục Giai Giai thật sự rất cạn lời, một lão tổ tông, một tiểu tổ tông.
Được rồi, còn nán lại nữa cũng không biết có thể nói gì với Tôn Thành Trúc.
“Vậy chúng tôi đi trước nhé.” Lục Giai Giai chỉ vào đứa trẻ “không nên thân.”
Tôn Thành Trúc gật đầu, anh ta nhìn bóng lưng của Lục Giai Giai biến mất từng chút một.
Anh ta ngây người rất lâu, ngồi lên cái ghế mà cô từng ngồi.
Cô gái nhỏ cách đó không xa ôm một đống đồ ăn vặt đi qua đây: “Anh cả, mấy thứ này em thích hết.”
“Không thể mua nhiều như thế, mẹ sẽ không cho em ăn.”
“Ừ.” Cô gái trẻ đảo tròng mắt, cô ta đi đến bên cạnh Tôn Thành Trúc: “Anh cả, nếu em có thể khuyên được anh kết hôn, chắc chắn muốn ăn bao nhiêu đồ ăn vặt thì có bấy nhiêu.”
“Không kết hôn.” Tôn Thành Trúc vừa cười vừa lắc đầu.
Cô gái trẻ không hiểu: “Tại sao, anh đã lớn thế rồi còn không kết hôn?”
“Vì anh không muốn làm khổ người khác, cũng không muốn làm khổ mình.”
“Cái gì?”
“Cô gái trẻ vẫn đừng nên hiểu làm gì, về nhà thôi.” Tôn Thành Trúc thuận tay đổ một nửa đồ ăn vặt ra, mặc kệ tiếng kêu ca của cô gái trẻ, dẫn cô ta về nhà.

Lục Giai Giai say xe, xuống xe, Tiết Ngạn đỡ cô ngồi lên ghế, Bạch Đoàn nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, trong lòng lo lắng.
Phụ nữ cũng thật yếu ớt.
Sau khi Tiết Ngạn về thủ đô, bắt đầu làm công ích nhiều hơn, xây rất nhiều trường tiểu học.
Anh muốn cầu phúc cho Lục Giai Giai, muốn bọn họ có thể bên nhau lâu hơn một chút.
Vì vậy anh còn tu sửa chùa chiền, bây giờ hòa thượng trong chùa miếu rất ít, thậm chí chùa miếu lớn cũng không có đến mấy người, muốn hỏi thiền đạo cũng không hỏi ra được gì.
Thẳng đến khi trụ trì của một ngôi chùa trong số đó nhìn thấy Tiết Ngạn, lần phật châu trong tay, gật đầu nói: “Lời cầu nguyện của thí chủ tất sẽ đạt được.”
Lục Giai Giai cố gắng chuyển trọng tâm về gia đình, muốn ở bên cha Lục và mẹ Lục nhiều hơn, bốn anh trai cứ cách một khoảng thời gian sẽ qua đây thăm cha mẹ.
Mà người nhà mẹ đẻ của mẹ Lục từ vài năm trước nhìn thấy mẹ Lục giàu rồi, muốn tìm bà ta để chiếm lời, Tiết Ngạn sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của bà cụ nên ngấm ngầm xử lý chuyện này.
Sau đó, anh tiến quân vào ngành mỹ phẩm, thành lập phòng thí nghiệm, hoàn thiện phương thuốc mà cha Tiết để lại rồi đưa vào thị trường.
Đặt tên “Thêm Muối”, cái tên này để tưởng nhớ ba người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận