Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 933: Đại kết cục

Phần sau của Trần Ngọc.
Trần Cường mời mấy người bên bộ đội về nhà ăn cơm, trong đó bao gồm cả Lục Kính Quốc, ông ta rất trúng ý đứa con rể Lục Kính Quốc này.
Trần Ngọc ăn diện một chút, lúc ăn cơm cố tình cọ bẩn áo mình để về phòng thay đồ.
Cô ta xuyên qua khe cửa nhìn thấy Lục Kính Quốc đi ngang qua, cố tình kêu to: “Cứu tôi với!”
Lục Kính Quốc liếc mắt nhìn phòng của Trần Ngọc, đôi mày hơi nhíu lại nhưng không hề đi vào, Lữ Vĩ theo bản năng nôn nóng cứu người mới đẩy cửa phòng, sau đó truyền ra tiếng hét chói tai.
Lần này người mà Trần Cường mời tới không ít, tự bê đá đè vào chân mình, mọi người đều biết Lữ Vĩ đã nhìn thấy cơ thể của Trần Ngọc.
Thế là anh ta lấy Trần Ngọc để chịu trách nhiệm.

Phần sau của Châu Văn Thanh.
Châu Văn Thanh ngồi tù ba năm, sau khi ra ngoài hoàn toàn hai bàn tay trắng, trên hồ sơ có lưu lại án nên tìm công việc cũng không dễ gì.
Anh ta về quê, cha Châu và mẹ Châu tốn hết tâm sức mới tìm được một công việc ở công trường cho anh ta, sau khi anh ta làm được hai tháng đã mặt xám mày tro, mệt đến mức thở không ra hơi.
Lúc này, anh ta nhìn trúng nhà Hắc Nựu ở cách đó không xa.
Gia đình Hắc Nựu bắt kịp làn sóng làm ăn buôn bán cũng kiếm được một khoản tiền, bây giờ có một cửa tiệm, sống vô cùng thoải mái.
Chỉ là Hắc Nựu người cũng như tên, lớn lên vừa đen vừa béo, hai mươi ba rồi vẫn chưa gả đi.
Nếu là trước khi về quê, Châu Văn Thanh hoàn toàn sẽ không nhìn trúng một cô gái như vậy, nhưng anh ta đã từng lấy Lục Thảo, bây giờ lấy Hắc Nựu cũng không khó chấp nhận đến mức ấy.
Anh ta chỉnh trang cho mình một chút, cộng thêm là một tay lão làng quyến rũ con gái, càng đừng nhắc đến Hắc Nựu chưa bao giờ từng được đàn ông theo đuổi, thế là hai người thuận lợi kết hôn.
Vừa qua một ngày, Hắc Nựu đã phát hiện ra Châu Văn Thanh không được cho lắm.
Mới đầu còn đỡ nhưng sau đó Hắc Nựu không chịu được nữa, ngày nào hai người cũng đánh nhau, Châu Văn Thanh lại không đánh lại được cô ta nên chỉ có thể nhịn tức.
Hắc Nựu tốn rất nhiều công sức mới mang thai được, sau khi mang thai lại càng nhìn chằm chằm vào Châu Văn Thanh càng chặt hơn.
Ngày nào anh ta cũng sống không còn gì luyến tiếc.
Phần sau của La Khinh Khinh.
La Khinh Khinh ngồi tù hai năm mới được thả, mặt đầy vết sẹo, cô ta đứng trên đường lớn như mắc cửi, lại không biết mình nên đi đâu.
Cô ta muốn tìm Lâm Phong nhưng lại không biết nên tìm kiểu gì.
Có một bà chủ quán cơm thấy cô ta đáng thương, cảm thấy một cô gái bị hủy dung lại không có chỗ nào để đi nên mới tuyển cô ta vào làm công trong quán cơm của mình.
La Khinh Khinh nôn nóng muốn lấy tiền, cô ta cần tiền để chữa mặt cho mình, chỉ cần gương mặt được chữa lành sẽ có nhiều đàn ông theo đuổi cô ta, nói không chừng Lâm Phong cũng sẽ quay về bên cạnh cô ta.
Vì thế, cô ta thậm chí còn không ngại quyến rũ ông chủ cho cô ta tiền, nhưng thời gian dài rồi lại bị bà chủ phát hiện ra.
Bà chủ không ngờ mình lại dẫn sói vào nhà, bà ta tức giận đánh La Khinh Khinh.
“Cô có biết mình đang làm gì không hả? Hành động bây giờ của cô có thể phán cô tội tử hình đấy.”
Bây giờ tội lưu manh bị phạt càng ngày càng nặng, nếu loại hành vi này của La Khinh Khinh bị bắt lại, chỉ có hai sự lựa chọn.
Chung thân hoặc tử hình.
La Khinh Khinh cũng không sợ một chút nào: “Bây giờ pháp luật cũng không phải chỉ nhắm vào phụ nữ mà đàn ông cũng vậy, tôi tử hình thì chồng bà cũng tội tử hình!”
Ông chủ sợ hãi đến mức hai chân run rẩy, khóc lóc cầu bà chủ đừng báo án, giữa bọn họ còn có hai đứa con.
Bà chủ tức đến mức đầu bốc khói, đánh cả hai người bọn họ một trận, vì con cái, bà ta không có cách nào đánh chết cha của các con nên chỉ có thể đuổi La Khinh Khinh đi.
La Khinh Khinh không còn nơi nào để đi, mặt lại bị hủy dung, không có cách nào chỉ có thể mặt dày mày dạn chạy đến cục cảnh sát, kêu nhân viên công tác đưa cô ta về quê.
Cha mẹ của La Khinh Khinh ghét bỏ cô ta làm mất mặt người nhưng cũng không đành lòng để mặc cô ta chết, đi khắp nơi cầu người cũng tìm được một công việc rửa bát cho cô ta.
La Khinh Khinh rửa bát từ năm này qua năm khác, ngón tay thô ráp nứt nẻ, cơ thể cũng càng ngày càng béo, cuối cùng không còn vốn để tác oai tác quái nữa, gả cho một người đàn ông làm thợ mộc què chân.
(Toàn Hoàn Văn).
Bạn cần đăng nhập để bình luận