Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 584: Chồng ơi đừng giận mà 2

Cậu bé bất mãn: “Sao cha không kêu anh hai ăn?”
“Anh hai con không háu ăn bằng con, cho con ăn trước mà con còn bất mãn à.”
“…”
Tiết Dương khổ sở gắp một miếng thịt, sau đó nước mắt rưng rưng, suýt chút nữa thì bật khóc.
Cậu bé hung dữ gắp một miếng thịt tới cho Tiết Ngạn, lúc này mới bình ổn được tâm trạng.
“…” Ngón tay cầm đũa của Lục Giai Giai có hơi run lên, cô cúi đầu, giống như học sinh cực sợ bị giáo viên điểm danh trả lời câu hỏi, cố gắng cúi đầu hạ thấp cảm giác tồn tại.
Tiết Ngạn bình tĩnh gắp một miếng thịt kho tàu, cắn hai miếng rồi uống một bát canh, không có phản ứng đặc biệt gì cả.
Cha Tiết có nhãn lực không làm khó thai phụ, chỉ cần Lục Giai Giai không ăn thì không ai có thể chứng minh ông ta nấu khó ăn hết.
Lần trước cô nôn, chắc chắn là do nghén.
Thịt và canh mà Tiết Ngạn mang tới đều được ăn hết sạch, mà thịt kho tàu của cha Tiết ngoại trừ mới đầu ra cũng không có ai động vào.
Cứ cách hai phút cha Tiết lại liếc mắt nhìn thịt kho tàu của mình, nhưng chần chừ mãi cũng không động đũa, mà vẫn luôn gắp cho Tiết Ngạn.
Lục Giai Giai: “…”
Ăn cơm xong, sắc trời đã tối đen, Tiết Ngạn dẫn Lục Giai Giai về nhà.
Cha Tiết đợi người đi xa rồi mới thở dài một tiếng.
Tiết Khiêm an ủi: “Cha, anh cả cách chúng ta rất gần, cha muốn gặp lúc nào chẳng được…” Không cần thương cảm như thế.
“Không phải nói cái đó.” Cha Tiết chỉ mải nghĩ đến món thịt kho tàu của mình: “Cha phát hiện ra cha nấu ăn không ngon cho lắm, nhưng thật ra vấn đề không nằm ở kỹ thuật của cha mà là tuổi cha lớn rồi, không thể không thừa nhận mình đã già.”
Tiết Khiêm: “…”
Cậu bé quay người đi với vẻ mặt không cảm xúc, chẳng nói một lời định đi ngủ.

Hai người đi được nửa đường, Lục Giai Giai lấy khăn tay từ trong túi áo ra với vẻ thần bí: “Tiết Ngạn, lúc em khâu quần áo bất cẩn đâm vào ngón tay, máu đã bị em lau lên khăn tay rồi, bây giờ trời tối rồi, chúng ta kiếm chút vị hoang dã về nhà đi.”
“Hơn nữa tết nhất rồi, tặng một ít cho cha với ba mẹ để bọn họ đón cái tết đẹp.”
Con ngươi của Tiết Ngạn chợt tối tăm: “Em cố tình đâm vào tay sao?”
Vẻ mặt của Lục Giai Giai cứng ngắc, cô lập tức lắc đầu: “Không phải, em không cố ý, vừa vặn sắp năm mới rồi, không phải là trùng hợp thôi sao?”
“Thật sao?” Chút chột dạ lóe lên rồi chợt tắt đó của Lục Giai Giai làm sao giấu được Tiết Ngạn, anh cúi mắt nhìn: “Không phải sợ đau nhất hay sao?”
Bây giờ không phải đang lưu hành ai hùng hổ hơn thì người đó có lý sao? Lục Giai Giai định thử một chút.
“Em đã nói không phải em cố tình rồi, sao anh lại không tin em?” Lục Giai Giai chống nạnh với vẻ có lý chẳng sợ, cô nhấc chân đi xuống chân núi.
Tiết Ngạn lạnh mặt kéo cô lại: “Về nhà trước, đợi sáng sớm lại đi sau.”
Lục Giai Giai dừng bước chân, nhanh chóng gật đầu: “Nghe anh hết.”
Tiết Ngạn: “…”
Anh dẫn cô về nhà, đến tối, cô ngủ rất ngon, Tiết Ngạn nghĩ Lục Giai Giai không tỉnh lại được nên ôm người ngủ tiếp.
Qua vài phút, cô vỗ lên mặt anh, mắt mở rất to: “Tiết Ngạn, dậy mau, ngày mai rồi ngủ tiếp.”
Sáng sớm, hai người đi lên núi, gió lạnh thổi vù vù, tuyết dưới chân núi rất nhiều và cũng không có người nào dọn, chân bước qua trực tiếp lún vào trong tuyết.
Tiết Ngạn cõng Lục Giai Giai đi tới dưới chân núi khá xa, cô cầm khăn tay, đố ít nước nóng lên để máu ngấm ra.
Gà rừng vịt hoang, thỏ rừng chạy xuống núi, nhưng trong lòng Lục Giai Giai vẫn nghĩ đến hoẵng.
Thịt nhiều lại mềm, Tiết Ngạn ra tay còn nhanh nhẹn hơn mẹ Lục, dao vung là thấy máu, sau đó nhấc tay ném vào trong gùi.
Hai người đựng đầy một gùi thịt rừng, Tiết Ngạn một tay xách gùi, một tay trực tiếp xách con hoẵng, sau đó hơi cúi người quay lưng với Lục Giai Giai: “Lên đi.”
“!” Lục Giai Giai thấy tay anh xách quá trời đồ, khóe miệng co rút: “Bỏ… bỏ đi, cũng không phải em không thể tự đi đường, anh cầm nhiều đồ như thế, em cũng không cần anh cõng.”
Đây đúng là nghiền áp về sức lao động mà, cô cũng không phải cọng giá, cô là vợ của Tiết Ngạn.
‘Lên đi.”
“Như vậy không…” được.
Cô lập tức phanh gấp chữ cuối cùng lại, tiến lên ngoan ngoãn bám lên cánh tay của Tiết Ngạn: “Chồng Tiết Ngạn, em là vợ anh, hai tay anh cầm nhiều đồ như thế, em còn kêu anh cõng em, em có thể không thương anh hay sao? Em không cần anh cõng đâu mà.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận