Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 61: Có rất nhiều người đang bắt nạt cô út

Cô định kêu mẹ Lục nhưng lại nghĩ đến Lục Thảo, theo lý mà nói thú săn được trên núi đều nên giao cho thôn, nhưng cũng không có khả năng không để lại chút lợi ích gì cho mọi người, những động vật nhỏ giống như gà rừng, thỏ rừng, dúi mốc này có thể tự mang về nhà…
Chỉ là tuy loại tình huống này đã sớm thành tục lệ nhưng dù sao cũng không phù hợp với quy tắc, cho nên mọi người đều lén cầm về nhà.
Lỡ như để Lục Thảo nhìn thấy lại ra mặt đòi chia một nửa thì biết phải làm sao, cô cũng không nỡ.
Lục Giai Giai lấy một phần rau dại bên trong ra, căng da đầu đặt con gà rừng vào trong gùi.
Nói thật thịt gà rất ngon nhưng gà rừng chưa xử lý cầm trong tay chỉ toàn lông lá.
Cô đặt số rau dại vừa lấy ra lại vào trong sọt phủ lên gà rừng, nhưng che không đủ kín nên lại tùy tiện vặt ít cỏ nhét vào chỗ lông gà lộ ra.
Cô vừa xử lý xong thì cách đó không xa truyền tới tiếng cười một nhóm các cô gái.
Cô vừa nâng mắt lên nhìn đã trông thấy vài gương mặt quen thuộc, người tới chắc hẳn đều là thanh niên trí thức nữ.
Bọn họ nhìn thấy Lục Giai Giai ở cách đó không xa cũng mang vẻ mặt khó xử, chuyện xảy ra hôm qua hiện rõ mồn một trước mắt, người nào cũng không biết xấu hổ đi giành công việc với người ta.
Thật mất mặt.
Nhưng cũng có một hai người chướng mắt Lục Giai Giai, một người trong số đó tên là Lâm Tú Hà, trong nhà trọng nam khinh nữ nghiêm trọng nhất.
Lâm Tú Hà rời mắt khỏi đôi mắt hạnh của Lục Giai Giai liếc về phía giỏ trúc của cô, phát hiện bên trên lại có rất nhiều cỏ dại, đôi mắt to như hạt đậu của cô ta cuối cùng cũng tìm được điểm phát hỏa, cô ta cười nhạo nói: “Nhân viên ghi chép Lục, mấy thứ cô đào được bên trên đó không phải không thể ăn hay sao.”
Một bao cỏ chẳng biết làm gì cũng không biết tại sao nhà họ Lục lại chiều cô như vậy, nếu là cô ta, chắc chắn có thể làm xuất sắc hơn Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai nở nụ cười, đeo gùi lên lên lưng: “Không sao, mấy thứ này về cho gà ăn.”
“Nhưng đống cỏ này gà cũng không ăn được.” Giọng điệu của Lâm Tú Hà hơi mang theo chỉ trích và châm biếm.
Có trí thức nữ ở phía sau cô ta kéo vạt áo của cô ta, cảnh cáo cô ta nói ít lại.
Còn có một trí thức nữ khác đứng ra, đặt gùi của mình xuống: “Lục Giai Giai, tôi tên là Lý Phân, xin lỗi chuyện hôm qua, tôi cho cô số rau dại này đó.”
Gương mặt của Lý Phân đỏ bừng, hôm qua đầu óc cô ta nóng lên làm ra chuyện thiếu cân nhắc, cô ta đi tới trước mặt Lục Giai Giai kiên quyết nhét nấm và rau dại của mình vào gùi của cô.
“Không cần đâu.”
Lục Giai Giai tránh sang bên nhưng lại bị Lý Phân giữ được gùi.
Hai người tiếp xúc gần, Lý Phân nhìn gương mặt của Lục Giai Giai đến vài lần, ở thời buổi này cô gái xinh xắn tươi tắn như vậy quá ít gặp.
Trong quá trình đẩy tới đẩy lui, Lý Phân lại đụng vào ngón tay của Lục Giai Giai vài cái, chỉ thấy vừa mềm vừa trơn, cô ta sợ làm cô bị thương nên giảm nhẹ sức lại, nhưng ngoài miệng vẫn kiên trì nói: “Cô nhận đi, bằng không trong lòng tôi vẫn sẽ nghĩ đến chuyện đó, quá khó chịu.”
Cô ta nói rồi ra sức nhét vào giỏ của Lục Giai Giai, Lục Giai Giai từ chối thế nào cũng vô dụng, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.
Lục Hoa và Lục Hảo tình cờ nhìn thấy nhiều thanh niên trí thức nữ như vậy vây quanh Lục Giai Giai, còn có một người đang kéo gùi của cô, hai đứa sợ muốn chết vừa gọi mẹ Lục vừa chạy tới: “Bà nội, bà mau tới đây, có rất nhiều người đang bắt nạt cô út!”

Tuy rằng bây giờ là ngày nghỉ nhưng cổng khu ký túc thanh niên trí thức lại đóng, trước đây là một viện tử lớn để trống, đến thời kỳ cách mạng bị phá hỏng. Vào năm thanh niên trí thức bắt đầu về quê đó, người trong thôn sửa lại thành ký túc thanh niên trí thức, tường cũng đều là dùng bùn đắp lại.
Trong nhà tổng cộng có bốn phòng, ở giữa bị một bức tường ngăn cách.
Hai căn phòng thanh niên trí thức nữ ở và hai căn phòng cho trí thức nam ở.

Bạn cần đăng nhập để bình luận