Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 886: Cút, không cần tới nữa 1

Dù sao thì bọn họ cũng chiếm lời rồi, không có em gái thì bọn họ chẳng có gì hết.
Buổi tối Trịnh Tú Liên đi vệ sinh, vừa liếc mắt đã thấy Lục Cương Quốc ngồi bất động, cô ta giật nảy mình, hít một hơi thật sâu: “Anh sao thế?”
“Tú Liên, ngày mai chúng ta đi tìm em gái, trả cho em ấy hai căn nhà, hai cửa tiệm, đây là thứ em gái nên có được.” Lục Cương Quốc lên tiếng.
Vẻ mặt của Trịnh Tú Liên cứng ngắc, cô ta cũng biết hôm nay mình quá đáng.
Cô ta chưa từng thấy nhiều tiền như thế bao giờ, chỉ biết khoản tiền này có thể mua tài liệu học tốt hơn cho Lục Hảo, đổi trường học tốt hơn cho Lục Thư và Lục Tâm, mua quần áo mới cho đám trẻ trong nhà.
Có quá nhiều chuyện cần phải làm, mấy dục vọng đó của cô ta quá mạnh, Trịnh Tú Liên muốn cho đám trẻ trong nhà cuộc sống tốt hơn.
Bây giờ cô ta thật sự cần khoản tiền này, đợi cô ta làm ăn kiếm được tiền sau đó sẽ bù lại gấp đôi cho cô em chồng mà.
“Cương Quốc, em biết anh đang oán trách em trả cho em gái có ba trăm đồng tiền, nhưng bây giờ gia đình em gái không thiếu chút tiền này, còn chúng ta lại rất thiếu.”
“Tiểu Hảo sắp phải thi đại học rồi, em không hy vọng con bé vì không có tài liệu học tập, không có môi trường tốt mà tụt lại so với người khác, còn cả Lục Thư và Lục Tâm nữa, khả năng học hành của bọn trẻ không tốt bằng Tiểu Hảo, em cũng muốn đổi trường học tốt hơn cho tụi nó. Còn có Đại Sơn và Lục Dạ, đám trẻ đều không có đến mấy cái áo mới, anh thì sao, ngày nào cũng làm việc cực khổ, còn phải trồng trọt ở nhà nữa...”
Trịnh Tú Liên đếm từng chuyện ra, cô ta sốt ruột, bây giờ con cái của phòng cả với phòng tư sống rất sung sướng, mà con cái phòng hai bọn họ lại phải chịu khổ.
Lục Cương Quốc biết sống quá mệt nhưng nhà ai không mệt, bọn họ đã vì em gái mà được sống không tồi rồi, anh ta cũng không hiểu nhiều như thế, chỉ biết: “Em gái sẽ không lấy, cho dù em đưa cho con bé thì nó cũng sẽ không lấy, nếu con bé tham chút ít tiền này như vậy thì khi đó cũng sẽ không khổ tâm nghĩ kỹ cho bọn họ tới đây mua nhà rồi.”
“Còn nữa, em gái đã giúp chúng ta đủ nhiều rồi, nhà chúng ta sống khổ, nhà chúng ta sống mệt, nhưng nhà ai mà không như thế. Chúng ta ở nông thôn cũng xếp mấy hạng trước, nói thật thì là do chúng ta không có bản lĩnh, hơn nữa em gái đã giúp chúng ta nhiều năm như vậy rồi, âm thầm tiếp tế cho chúng ta...”
Trịnh Tú Liên cào tóc, cuối cùng vẫn có hơi cương quyết: “Cương Quốc, anh yên tâm đi, cơn giận của em gái rất nhanh sẽ tan thôi, con bé chắc hẳn sẽ hiểu cho chúng ta, còn nữa, trước khi chúng ta kết hôn không phải đã nói rõ rồi sao, chuyện lớn trong nhà do em làm chủ.”
“Vậy trả cho em gái ba nghìn đồng đi.”
“Không được, em muốn dùng khoản tiền này để làm ăn, em đã cân nhắc rồi, nhà được bồi thường không biết phải xây đến khi nào nữa, em định mua một cửa hàng, Cương Quốc, anh đừng nghĩ nhiều như thế, em gái không phải loại người bụng dạ hẹp hòi đó đâu, anh hẳn nên nghĩ cho gia đình nhỏ của chúng ta và con cái chúng ta trước đi.”
Lục Cương Quốc nhíu mày: “Anh đã hỏi anh cả và em tư rồi, bọn họ dự tính bán hàng rong trước, chúng ta cũng bán hàng rong đi, cũng không cần mua cửa hàng làm gì, tiền còn thừa để nhập hàng là vừa đủ.”
“Sao anh chẳng hiểu gì hết thế? Em nói với anh như vậy nhé.” Trịnh Tú Liên đè thấp giọng: “Em đã hỏi thăm rồi, Tiết Ngạn mở một cửa hàng ở đây, người tới mua quần áo vô cùng nhiều.”
Đầu óc Lục Cương Quốc muốn rút gân, anh ta cảm thấy mấy căn nhà và tiền của đó còn lâu mới quan trọng bằng tình thân, giọng điệu hiếm khi cương quyết: “Hoặc là trả hai căn nhà và cửa hàng, hoặc là trả ba nghìn đồng, phần còn lại của chúng ta cũng không ít, vốn mấy thứ này cũng không phải của chúng ta.”
Khi anh ta quật cường giống một con lừa, bằng không cũng sẽ không thành công lấy được Điền Kim Hoa dưới uy áp của mẹ Lục.
Trịnh Tú Liên đã tính toán xong xuôi số tiền này, bây giờ đột nhiên phải lấy ra ba nghìn đồng khiến trong lòng cô ta cũng dày vò, tức giận nói: “Không lấy.”
Lục Cương Quốc im lặng, Trịnh Tú Liên lại không ngủ được, cô ta trăn trở hết cả một đêm, cuối cùng cũng nhường một bước.
Cô ta thấp giọng bảo: “Lấy một nghìn đi, lần này chúng ta cũng không mua gì cả, vừa vặn coi như hiếu thuận cha mẹ.”
Lục Cương Quốc không trả lời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận