Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 644: Tôi bằng lòng giặt tã 1

Cho dù Lục Thảo vừa mới sinh con xong nhưng dáng người cường tráng, hai người đánh nhau khó phân cao thấp, nhưng Châu Văn Thanh lại sợ đau, chưa đến một lúc Lục Thảo đã chiếm thế thượng phong.
“Bưng cơm vào phòng cho tôi ngay, bằng không tôi sẽ đánh gãy chân anh.” Lục Thảo đã hoàn toàn nhìn rõ rồi, đọc sách đọc thơ gì đó đều là giả, nắm đấm mới là thật.
Châu Văn Thanh bị đánh sưng tím mặt mày, làn da anh ta khá trắng nên trông càng thảm hơn.
Lục Thảo đứng dậy đi về phòng, đi rồi lại đi, cô ta đỡ eo mình, nước lăn rơi xuống như mưa.
Châu Văn Thanh nghiến răng nghiến lợi bưng cháo vào cho cô ta, trong quá trình còn bất cẩn bị phỏng một chút.
Anh ta không biết đã là lần thứ bao nhiêu hối hận rồi.
Anh ta hối hận tại sao lúc trước không lấy Lục Giai Giai, tại sao phải làm bộ làm tịch như thế? Tại sao không biết quý trọng người?

Bây giờ Lục Giai Giai rất phiền muộn vì trời nóng, tóc cô càng ngày càng bết, sờ một cái cũng dính dớp.
Nhưng lợi ích duy nhất chính là hôm nay cô đã có sữa, bàn tay nhỏ của Bạch Đoàn bám hai bên, ăn vừa nhanh vừa vội.
“Con chậm một chút.” Lục Giai Giai vỗ lên lưng cậu bé, đứa trẻ cũng không sợ bị nghẹn.
Bạch Đoàn ưm ưm hai tiếng rồi ăn tiếp.
Ngày nào mẹ Lục cũng làm bữa cơm dinh dưỡng, bà ta bưng một bát cháo vào: “Đây là phương pháp Tiết Ngạn cho mẹ lúc con đang mang bầu, nói là bổ dưỡng cơ thể, thích hợp cho con ở cữ nên ngày nào mẹ cũng nấu cho con.”
“Thơm quá.”
Mẹ Lục ngẩng đầu: “Còn không à, trong này còn thêm canh gà với mấy thứ nữa, đừng thấy nó chỉ là một bát cháo nhưng nghe nói còn có tác dụng dưỡng nhan làm đẹp đấy.”
Lục Giai Giai xoa cái bụng hơi nhô lên của mình, cô hỏi: “Khi nào thì bụng con mới xẹp xuống ạ?”
“Con làm gì có bụng, chỉ lộ có chút xíu thôi, đợi qua một khoảng thời gian là hết.” Mẹ Lục lại gần Lục Giai Giai: “Con biết tại sao mẹ nhất định phải tìm bà Lưu đỡ đẻ không, bà ta ấn bụng có tay nghề, cơ thể hồi phục nhanh, yên tâm đi, mẹ biết loại cô gái trẻ như con thích đẹp.”
Con gái bà ta phải xinh đẹp, hơn nữa còn trẻ trung, chắc chắn có thể hồi phục nhanh nhất có thể.
Trong lòng Lục Giai Giai dâng lên dòng suối ấm áp, cô thốt lên: “Mẹ, mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời này.”
“Con gái bảo bối.”
“Ưm ưm.” Bạch Đoàn ở bên dưới hừ hừ hai tiếng.
“Thằng oắt này.” Cuối cùng mẹ Lục cũng chịu đặt tầm nhìn lên người Bạch Đoàn một cách chân chính: “Thằng cu này tương lai chắc chắn lớn lên rất đẹp, mới hai ngày mà đã trắng hơn trước rồi, da nhăn trên người cũng ít hơn.”
Buổi trưa Tiết Ngạn đi làm về, anh lau mồ hôi trên người rồi cầm tã đã thay ra mang ra ngoài giặt.
Trên đường gặp người khác, thấy Tiết Ngạn cầm tã trên tay mới cười hỏi: “Tiết Ngạn, một người đàn ông như anh sao cả ngày đi giặt tã thế?”
“Con trai ruột của tôi.” Tiết Ngạn đáp lại một câu rồi đi.
Người đó cẩn thật nghiền ngẫm mới hiểu ra, anh ta có hơi tức tối: “Ai không phải con trai ruột, nhà chúng tôi cũng là con trai ruột mà…”
Sức của Tiết Ngạn lớn, khi vắt cũng chỉ còn hơi ẩm, anh phơi tã lên rồi đi vào phòng.
Lục Giai Giai và đứa bé bên cạnh đều đang ngủ.
Cô thích sạch sẽ, ngoại trừ đầu ra, ngày nào cũng dùng nước ấm lau người hai lần, còn thích bôi kem dưỡng da để trên người thơm tho.
Vì thời kỳ mang thai ăn ngon nên sinh con xong vẫn còn đẫy đà.
Mỗi lần khi trừng mắt nhìn anh, gò má trắng nõn đều phồng lên.
Ma xui quỷ khiến thế nào Tiết Ngạn lại chạm vào gương mặt nhỏ của Lục Giai Giai, đôi môi mỏng vừa định đụng vào một cái thì Bạch Đoàn ở bên cạnh đã đạp chân khóc.
Khí thế đó có thể bật tung nóc nhà.
Lục Giai Giai chợt bừng tỉnh, ngón tay thô chai của Tiết Ngạn xẹt qua mặt cô.
Cô được nuôi đến môi hồng răng trắng, làn da cũng càng mềm hơn, cô quay đầu sang một bên, ghét bỏ bàn tay thô ráp của anh.
“Có phải lại tè nữa không?” Lục Giai Giai cầm ngón tay của anh, nửa tỉnh nửa mê hỏi.
Sắc mặt của Tiết Ngạn khó coi: “Anh không biết.”
Lục Giai Giai: “…”
Mặt mày Tiết Ngạn tối tăm, bế Bạch Đoàn qua một bên, xem tã có ướt không.
Anh mím môi thành đường, bế Bạch Đoàn đi qua đi lại.
Bạch Đoàn tiếp tục khóc, rõ ràng là một hình ảnh từ ái nhưng Lục Giai Giai cứ cảm thấy hai người này đang giằng co.
Bạch Đoàn khóc mệt rồi, nấc một cái, chỉ có thể ngủ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận