Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 235: Sao các em lại tới đây

Cô thừa nhận mình rất muốn bóp chết mồi lửa yêu thầm này, nhưng ở bên cạnh Tiết Ngạn khiến cô thật sự rất vui.
Dù có giận dữ cũng không muốn xa cách.
“Anh cả!” Lúc này, Tiết Khiêm và Tiết Dương chạy qua.
Tiết Ngạn vốn muốn ở riêng với Lục Giai Giai nhưng không ngờ đột nhiên hai đứa em trai lại chạy tới, sắc mặt của anh lập tức căng lên, vẻ mặt không có cảm xúc, hỏi: “Sao các em lại tới đây?”
Tiết Khiêm đi đến bên cạnh hai người: “Anh cả, em thấy đã muộn như vậy mà anh vẫn chưa về nên qua đây xem sao.”
Cậu bé vội vàng chạy tới chuộc tội, hai ngày này Lục Giai Giai vẫn luôn trốn tránh anh cả của cậu bé khiến sắc mặt của Tiết Ngạn tối tăm như sắp đổ mưa, ngày nào cậu bé cũng nơm nớp lo sợ.
Chủ yếu là đã hai ngày rồi cậu bé không được ăn cơm tối, ngày nào bụng cũng đói vang ọc ọc.
Bốn người đi đến chỗ để máy kéo, đây là kho hàng lớn trong thôn, lương thực thu hoạch xong cũng đặt ở đó.
Đây vẫn là lần đầu tiên Lục Giai Giai nhìn thấy máy kéo trong hiện thực, vừa lại gần đã ngửi thấy mùi dầu máy nồng nặc.
“Bình xăng, thân máy đều nguyên vẹn.” Tiết Ngạn chỉ ra những điểm cần chú ý cho Lục Giai Giai nhìn.
Lục Giai Giai gật đầu cái hiểu cái không.
Tiết Ngạn rất kiên nhẫn giảng từng chút một cho Lục Giai Giai nghe.
Tiết Dương nhìn thấy máy kéo cũng kích động muốn xỉu, cậu bé đi lên sờ mó.
Xe đạp ở thời đại này còn là thứ quý giá huống chi là máy kéo.
“Đừng sờ lung tung.” Tiết Ngạn nhỏ giọng dặn dò, anh khá nhạy cảm với đồ của tập thể, mỗi lần lái máy kéo đều sẽ vô cùng chú ý.
Tiết Dương rụt tay về: “Em biết rồi ạ.”
“Có thể chạm vào, sẽ không hỏng đâu.” Lục Giai Giai nói với Tiết dương: “Em thích nhìn thì sờ vào, nói không chừng sau này còn có thể trở thành nhà phát minh.”
Cô vừa cười vừa đùa, bây giờ khởi động máy kéo rất phiền phức, Tiết Ngạn vừa mới giảng cho cô biết khi khởi động phải cầm côn sắt dùng sức đẩy động cơ phát, sau đó lực mới truyền đi được.
Dù sao cũng vô cùng rắc rối, một sinh viên khoa học xã hội như cô không hiểu cho lắm.
Tổng kết lại thì chính là việc khởi động vô cùng rắc rối, chắc chắn sẽ không xảy ra tai nạn giao thông gì đâu.
Tiết Dương nhìn Lục Giai Giai rồi lại nhìn anh cả.
Tiết Ngạn có hơi bất đắc dĩ: “Sờ đi.”
Tiết Dương oa một tiếng, đột nhiên thích cô gái xinh đẹp Lục Giai Giai này hơn.
Tiết Ngạn còn đang kể chuyện liên quan đến cấu trúc của máy kéo, Lục Giai Giai chống cằm nghe.
Giọng nói của anh rất dễ nghe, giống như tiếng kim loại và đá va vào nhau, lại mang theo độ trầm thấp của đàn ông trưởng thành.
Nhưng cô thấp thoáng lại nhớ về lúc nghe giảng, cảm giác bị chi phối quá mãnh liệt.
Lục Giai Giai không hiểu tại sao Tiết Ngạn phải kể mấy thứ này, tương lai cô cũng sẽ không sản xuất máy kéo, nhưng thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của anh, cô cũng không tiện ngắt lời anh.
Tiết Khiêm xoa trán, đột nhiên cảm thấy anh cả luôn trầm tĩnh không biết theo đuổi con gái tí nào.
Người khác toàn tặng hoa, tặng lời dễ nghe, mà anh cả vì muốn ở bên cô gái mình thích lâu hơn một chút mà kể về cấu trúc của máy kéo cho đối phương.
Tiết Khiêm ở bên cạnh lắng nghe, thấy thời gian không còn sớm nữa mới giả bộ vô tình nói: “Anh cả, hôm nay đứa con trai Tiểu Vũ của chị dâu Lý hạ sốt rồi, chân cũng đã đỡ nhiều, không còn trở ngại gì nữa.”
Lục Giai Giai đang nghe đến buồn ngủ nhưng vừa nghe đến ba chữ chị dâu Lý này lỗ tai lập tức dựng thẳng.
Tiết Ngạn liếc mắt nhìn Tiết Khiêm chằm chằm, nghĩ đến gần đây Lục Giai Giai trốn mình vì thế rất phối hợp đáp: “Đỡ rồi thì tốt.”
“Nhưng gần đây có hơi rắc rối, chị dâu Lý đã ở nhà khóc mấy lần rồi.”
Tiết Khiêm thấy Tiết Ngạn không nói gì: “Còn không phải vì tin đồn giữa anh và chị dâu Lý hay sao? Chị dâu Lý tức muốn chết, chị ấy đã nói không tái hôn từ lâu rồi, muốn một lòng chăm sóc Tiểu Vũ, không ngờ vẫn bị người hắt nước bẩn.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận