Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 247: Quả nhiên là tay sai của nông thôn

Có khả năng là chạm vào công tắc nào đó mà Lục Giai Giai hoàn toàn nhớ ra được chuyện ba năm trước ở đoàn văn công.
Cô quen Tôn Thành Trúc trong một lần biểu diễn, từ lần đó về sau anh ta đã bắt đầu theo đuổi cô.
Mà khi ấy cô mới mười ba tuổi, hoàn toàn không muốn yêu sớm, cũng chưa từng để ý đến Tôn Thành Trúc.
Nhưng gia đình càng ngày càng khó khăn, cha ruột của Tôn Thành Trúc là người quản lý lương thực, bọn họ có cách có thể mua được lương thực.
Khi ấy chỉ có tiền mà không có con đường thì hoàn toàn không mua được lương thực.
Nhất định phải có tiền có con đường mới có thể mua được.
Tôn Thành Trúc cũng phát hiện ra một điểm này, thường dùng câu cửa miệng là: “Hôm nay em đi ăn với tôi, ngày mai tôi sẽ nghĩ cách giúp em mua được năm cân lương thực.”
Tôn Thành Trúc cũng không có tiền nhưng anh ta có thể cung cấp con đường, lúc đó người trong nhà đều sắp chết đói rồi, Lục Giai Giai chỉ có thể đồng ý cùng anh ta đi ăn cơm.
Tuy rằng tình cảm của bọn họ không đi lên nhưng Lục Giai Giai cũng rất biết ơn Tôn Thành Trúc, có lẽ thời gian lâu dần, có thể cô sẽ có hảo cảm với anh ta.
Nhưng cũng đúng lúc này, mẹ của Tôn Thành Trúc tìm tới, đó là một người phụ nữ ăn mặc vô cùng thời thượng, câu đầu tiên chính là: “Chỉ với thân phận như cô đừng hòng tơ tưởng đến con trai tôi, tôi không có khả năng cho cô gả vào nhà họ Tôn đâu. Đối tượng tương lai mà nó sẽ lấy không chỉ phải có gương mặt ưa nhìn mà còn phải có gia thế hiển hách, cô nhìn xem bản thân mình có gì không?”
Một màn sau đó rất phim ảnh, người phụ nữ vuốt mái tóc vừa uốn của mình, nói thẳng: “Nói đi, phải làm thế nào cô mới có thể rời xa con trai tôi?”
Đối mặt với sự sỉ nhục khủng khiếp như thế, Lục Giai Giai lại không hề tức giận chút nào, cô nghĩ ngợi rồi ngoan ngoãn hỏi: “Cô có thể nghĩ cách giúp cháu kiếm được một trăm cân lương thực được không? Cháu có thể mua với giá bình thường, các cô cho cháu con đường là được.”
Người phụ nữ giàu có: “... Quả nhiên là tay sai của nông thôn, không có một chút triển vọng nào hết.”
...
Đến tận sau này, Lục Giai Giai đối xử với Tôn Thành Trúc vô cùng lạnh nhạt.
Mặc kệ mẹ của Tôn Thành Trúc rốt cuộc đã nói với anh ta những gì, dù sao cô cũng tuân thủ giao ước, tuyệt đối không có bất cứ tình cảm quan hệ gì với anh ta.
Cô cũng không muốn có tình cảm với Tôn Thành Trúc, đến khi ấy sẽ chẳng có kết quả gì hết.
Hơn nữa cho dù cô có gả vào cũng sẽ bị gia đình nhà trai coi thường.
Rất nhanh chưa qua bao lâu, Tôn Thành Trúc đã thành sinh viên đại học Công Nông và rời đi.
Đến quán ăn, Tôn Thành Trúc trực tiếp nói với đầu bếp: “Cho mười cái bánh bao thịt, thêm một phần thịt kho tàu.”
Lục Giai Giai: “...”
Con người khi ấy đều đói đến mức mặt mày xanh xao, Lục Giai Giai cũng thường xuyên thèm ăn, mỗi lần phát lương đều sẽ thưởng cho mình một cái bánh bao thịt to.
Lục Thảo ở bên cạnh sắc mặt lại hơi vặn vẹo, cô ta không ngờ người đàn ông trước mặt lại thương Lục Giai Giai như thế, vừa mở miệng đã gọi mười cái bánh bao thịt.
Ba người tìm chỗ ngồi đợi.
Theo lý mà nói giờ này không có cơm, nhưng hình như Tôn Thành Trúc quen biết đầu bếp ở đây, rất nhanh món ăn đã lên.
Không lâu sau, đầu bếp lại bưng một chậu thịt heo to bự từ ngõ nhỏ phía sau ra.
Tạp vụ mới tới hỏi đồng nghiệp bên cạnh: “Không phải thịt heo ở công xã đã bán hết rồi sao?”
“Gần đây không đủ thịt nên chỉ có thể mua từ bên ngoài, dù sao không để lộ là được, vừa rồi tôi nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đội nón đứng ở ngõ sau, chắc là anh ta bán đó.”
“Hóa ra là vậy.”
....
Tôn Thành Trúc đẩy thịt kho tàu về phía Lục Giai Giai, anh ta nhếch khóe môi, một tay còn lại gõ lên mặt bàn: “Em thử xem món này có ngon không?”
“Vẫn chưa đói lắm.” Lục Giai Giai liếc mắt nhìn thịt kho tàu mỡ màng rồi lắc đầu.
Gần đây cô ăn không ít thịt rồi.
Thị gà, thịt thỏ, thịt hoẵng, ngày nào cũng luân phiên ăn, bây giờ nhìn thấy thịt kho tàu cũng không cảm giác được gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận