Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 485: Có thể mượn thím chút lương thực được không

Lục Thảo khong định về nhà đòi đồ đấy chứ?
“Mẹ.” Lục Thảo nhào về phía bác gái cả Lục, tay áo bẩn thỉu lóe lên trước mặt bà ta.
Bác gái cả Lục nghiêng người về sau với vẻ chán ghét: “Mày về đây làm gì?”
“Con nhớ mẹ.” Lục Thảo vừa nói xong bụng đã kêu một tiếng, cô ta liếm môi: “Mẹ, trong nhà còn đồ ăn không? Con hơi đói.”
“Không phải mày không thích mấy thứ này hay sao?” Bác gái cả Lục đã sớm lạnh lòng, đối diện với Lục Thảo cũng không thấy đau lòng chút nào cả: “Tao đã nói với mày từ sớm rồi, mày gả cho Châu Văn Thanh thì tự mày đi mà chịu, Tiểu Thảo, cái nhà này không phải chỉ có mẹ mình kiếm tiền, mà là cả gia đình nhà họ Lục hợp lại mà sinh sống, mau về đi.”
Đôi mắt của Lục Thảo trừng to: “Mẹ mặc kệ con sao? Con chính là con gái ruột của mẹ đấy.”
“Thế tao phải quan tâm mày thế nào đây? Cho mày lương thực à?”
Lục Thảo xoa bụng: “Con đói.”
Nước mắt cô ta rơi đầy mặt, khịt mũi: “Mẹ, mẹ thật sự không cần con nữa sao?”
Bác gái cả Lục vừa nhìn thấy cô ta đã không nhịn được nghĩ đến Lục Giai Giai ở nhà bên, con gái người ta làm gì cũng nghĩ đến cha mẹ mình.
Vừa mua đồ ăn, vừa mua đồ mặc, lại nhìn Lục Thảo mà xem.
Bà ta hết lòng hết dạ tính toán cho cô ta, kết quả thì sao, bà ta bị người trong thôn chỉ trích vạch trần.
“Mẹ, đám con nhà bọn con cũng không được ăn no, mẹ cũng đừng học những nhà khác cho loại qua cầu rút ván ăn no, bỏ cháu ruột của mình chết đói.” Trong lòng chị dâu cả tràn ngập oán khí.
“Con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi, tống tiền cũng phải xem là ai chứ, nhà chúng ta cũng không nuôi người chỉ biết ăn tốn cơm.”
Bác gái cả Lục thở dài một tiếng, nghĩ rồi móc một đồng tiền từ trong túi ra: “Lương thực thì tao không có khả năng cho mày. Thảo này, kết hôn rồi thì chăm chỉ làm việc, còn tên Châu Văn Thanh đó nữa, không đi làm thì đánh, có văn hóa thì có tác dụng gì? Ăn no mới là thật…”
“Con biết rồi, con biết rồi.” Lục Thảo nhanh chóng cầm một đồng tiền đó của bác gái cả Lục, động tác nôn nóng như giật lấy.
Bác gái cả Lục: “…”
Lục Nghiệp Quốc tìm công cụ để làm đồ gia dụng, còn cho Lục Giai Giai xem bản thiết kế thường thấy: “Em xem đi, thích cái nào?”
Lục Giai Giai nhận lấy nhìn, kiểu dáng bây giờ phần lớn đều đơn giản mộc mạc, cùng lắm là vẽ hoa mẫu đơn và hoa phù dung.
Cô không thích kiểu hoa này cho lắm nên trực tiếp chọn kiểu nguyên thủy nhất: “Không cần khắc gì cả, làm đơn giản hào phóng như thế này là được.”
“Loại này dễ làm.” Lục nghiệp Quốc nhận qua nhìn.
Lục Giai Giai hỏi: “Anh tư, anh với chị Lý Phân thế nào rồi? Khi nào mới kết hôn?”
Lục Nghiệp Quốc xoa đầu: “Đợi em kết hôn rồi lại nói sau, anh không vội, Tiểu Phân cũng không vội.”
Còn chưa hỏi thì Lục Thảo đã rụt cổ, đi từ bên ngoài vào trong.
Cô ta gọi: “Thím hai.”
Lục Giai Giai: “…”
Mẹ Lục đang may áo ở cửa nhà mình, vừa ngẩng đầu đã thấy Lục Thảo, bà ta nhíu mày, lạnh mặt: “Chuyện gì?”
Cổ Lục Thảo càng rụt ngắn lại hơn, cô ta sợ mẹ Lục còn hơn mẹ ruột mình.
Cô ta nhìn một vòng, nhìn trúng Lục Giai Giai ở bên cạnh, ngoan ngoãn bảo: “Không phải chị họ sắp kết hôn rồi sao? Cháu tới thăm chị ấy.”
Mẹ Lục đảo trắng mắt: “Có gì mà phải thăm? Không có việc gì thì mau về nhà đi.”
Lục Thảo không đáp lại bà ta mà cứng đầu cứng cổ đi tới bên cạnh Lục Giai Giai: “Chị họ, chị đang làm gì thế?”
“…” Lục Giai Giai thật sự khâm phục bản mặt dày của Lục Thảo. Mối quan hệ giữa hai người bọn họ đã kém đến khác thường rồi, vậy mà cô ta vẫn có thể nói chuyện với cô một cách thân thiết như thế.
Lục Giai Giai cảm thấy rất phiền: “Cô quan tâm tôi làm gì? Mau đi đi!”
“Đây là của hồi môn hả?” Lục Thảo dường như không nghe được lời của Lục Giai Giai mà tự nói chuyện: “Chị họ, của hồi môn của chị nhiều thế, em cảm thấy chắc hẳn nên là nhà trai bỏ mới phải, bằng không chị sẽ thiệt lắm đấy.”
Cô ta quay đầu nói với mẹ Lục: “Thím hai, thím cũng không khuyên chị họ một tiếng, sao có thể cho của hồi môn nhiều như thế? Bây giờ Tiết Ngạn có công việc, nên để anh ta bỏ hết, hay là lại kêu anh ta mua thêm cái xe đạp đi.”
“Lục Thảo, chị họ cô quả thật không so được với cô.” Mẹ Lục bĩu môi: “Con bé không giống cô không cần gì cả, chỉ muốn ở bên Châu Văn Thanh, còn mua xe đạp ấy hả, đúng rồi, khi nào cô mới kêu Châu Văn Thanh mua xe đạp cho cô?”
“Không phải anh ấy không có tiền sao?” Lục Thảo xoa tay.
Lục Giai Giai suýt thì đảo trắng mắt, Lục Thảo luôn có thể phát huy tiêu chuẩn kép đến cực điểm.
Mẹ Lục quay mặt đi: “Trời lạnh như vậy, cô vẫn nên về nhà cất chăn nhanh đi.”
“Thím hai, nhà bọn cháu không phơi chăn.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận