Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 680: Sự trả thù của nhà họ Lục 1

“Đánh cô ta làm gì?” Mẹ Lục cảm thấy quá thấp kém, bà ta không thay đổi vẻ mặt, nói: “Mẹ nghe nói qua hai ngày nữa cô ta sẽ phải đi gánh phân cho toàn thôn, lỡ như rớt xuống hố xí cũng rất bình thường.”
Trương Thục Vân nhanh chóng phản ứng lại: “Mẹ, mẹ yên tâm, chuyện này cứ giao cho con.”
Trịnh Tú Liên bối rối, cô ta cũng chưa bao giờ từng làm loại chuyện này, trong lúc nhất thời cũng không biết nên bày tỏ thế nào.
Lý Phân càng không biết nên làm thế nào hơn, cô ta ngây người ra tại chỗ.
Mẹ Lục nhìn con dâu cả với vẻ hài lòng, bà ta cố gắng không thiên vị nhưng một đứa con dâu chuyện gì cũng hướng về phía mình, có việc là chưa bao giờ đùn đẩy, bà ta có thể không thích được sao?
Lòng người đổi lòng người, bà ta cũng không có cách nào cả.
“Nhà thằng cả, chuyện này cứ giao cho cô nhé.” Mẹ Lục cũng không cưỡng ép, nói với hai đứa con dâu còn lại: “Hai đứa về trước đi, để mẹ với Thục Vân nói chuyện.”
Trịnh Tú Liên hé miệng, Lý Phân nghĩ đến lúc trước mẹ chồng giúp cô ta dạy dỗ Lâm Tú Hà, Lục Giai Giai cũng giúp cô ta lên tiếng nên cô ta lập tức nói: “Mẹ, con cũng đi, dù sao La Khinh Khinh cũng bắt nạt em gái trước.”
Trịnh Tú Liên cũng chỉ có thể nói: “Vậy con…”
“Nhà thằng hai, con về trước đi, mẹ biết con không có tính cách đó, huống chi cũng không cần đến nhiều người như vậy, thu hoạch vụ mùa mệt rồi, trở về từ từ nghỉ ngơi đi!” Mẹ Lục nhìn ra được Trịnh Tú Liên có hơi khó xử đối với chuyện này từ trong phản ứng của cô ta, bà ta cũng nói lời thật lòng: “Yên tâm, mẹ sẽ không vì chuyện này mà có ý kiến với con đâu.”
Bà ta nói chắc như đinh đóng cột, sẽ không nói dối.
Trịnh Tú Liên đi ra ngoài, đột nhiên cô ta có hơi hối hận, nhưng giờ quay lại cũng đã muộn rồi.
Vụ mùa kết thúc, La Khinh Khinh bắt đầu đi gánh phân, lần đầu tiên vào nhà xí của thôn dân đã nôn.
Cuối cùng chỉ có thể dùng khăn bịt mũi, nhưng cho dù là vậy cô ả vẫn thấy ghê tởm muốn chết.
La Khinh Khinh gánh phân xong nhịn cả một ngày không ăn cơm, ngày hôm sau lúc đang gánh phân đột nhiên bị người đẩy một cái, tay lập tức ấn vào trong hố xí.
Cả người cô ta lập tức sụp đổ, tiếng hét chói tai rạch ngang bầu trời.
Trương Thục Vân và Lý Phân quay đầu bỏ chạy, trên mặt Lý Phân hơi đỏ bừng, tim đập như trống.
“Chị cả, chị không khẩn trương sao?”
“Khẩn trương cái gì? Em đẩy La Khinh Khinh mà còn khẩn trương, em nghĩ mà xem, lúc trước cô ả suýt chút nữa thì gả cho thằng tư nhà các em, không chỉ muốn hủy hoại danh tiếng của chú ấy mà còn muốn hủy hoại gia đình chúng ta. Lần này thì sao, Bạch Đoàn ngồi ở đó, cô ả cứ cố tình đi cấu thằng bé, loại đàn bà này có bệnh, hai người chúng ta mới là chính nghĩa.”
Trương Thục Vân càng nói càng kích động, Lý Phân cũng bị lây nhiễm, đặc biệt La Khinh Khinh từng hại anh tư nhà bọn họ.
Lý Phân tức tối nói: “Ngày mai đẩy tiếp không?”
Trương Thục Vân: “…”
La Khinh Khinh nôn đến tối tăm mặt mũi, cô ta cảm thấy tay mình phải bỏ mất thôi, trực tiếp tức phát bệnh, nằm liệt trên giường, chỉ hận không thể chặt tay đi.
Ngược lại Lâm Phong chẳng có phản ứng gì cả, anh ta biết con người Tiết Ngạn này tuyệt đối không đơn giản, chỉ một chiêu đã đánh tan phòng tuyến tâm lý của La Khinh Khinh.
Tiết Ngạn nghe được tin tức này cũng nhếch môi, sau đó lại im hơi lặng tiếng thu về.
Mẹ Lục liếc mắt nhìn anh, trong bụng đứa con rể này quả nhiên toàn mưu tính xấu xa, sáng kiến này cũng chỉ có anh mới có thể nghĩ ra được.
Tiết Ngạn cầm hai con gà xông khói đưa cho mẹ Lục: “Mẹ, mẹ mang hai con gà này cho chị cả và chị tư, cảm ơn bọn họ đã giúp Giai Giai nhà chúng ta trút giận.”
Lời này nói ra khiến người thoải mái, mẹ Lục xách hai con gà xông khói về nhà.
Bà ta về nhà đã cho phòng cả và phòng tư: “Đây là gà Tiết Ngạn cho hai đứa, nó đoán ra được hai đứa giúp Giai Giai trút giận nên áy náy, cứ đòi cho hai đứa bây.”
Trương Thục Vân vội vàng xua tay: “Mẹ, chúng con trút giận cho em gái không phải để đòi mấy thứ này, còn nữa, chỉ đẩy có một cái, có gì đâu ạ.”
“Nói cho tụi bây thì tụi bây cứ nhận, đều cầm hết cho bà.” Mẹ Lục đảo mắt, tận tình khuyên bảo: “Tụi bây đều là con dâu của mẹ, mẹ phải nhắc nhở bây, con đường sau này nên đi thế nào thì tụi bây phải nghĩ cho rõ, ôm đùi to là đúng, nửa đời sau không lo ăn mặc, giúp em gái tụi bây là không sai đâu.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận