Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 59: Lời nói dễ nghe lại không giống lời hay cho lắm

Giải quyết xong Đại Sơn, mẹ Lục ngay lập tức chuyển tầm nhìn lên người Lục Hảo: “Còn cả cháu nữa, thành thật hơn người không thích nói chuyện, mẹ cháu bắt nạt cháu, cháu cũng không biết nói với cha cháu à, sao chuyện gì cũng phải nghe theo cô ta, còn chưa chia nhà đâu, bắt nạt cháu thì cứ xử cô ta là được!”
Cái thứ phiền lòng, hết đứa này đến đứa kia không bớt lo nổi, trẻ con đang yên đang lành đều dạy ngu hết trơn.
Lục Thảo ở bên cạnh vội vàng nói: “Thím thím, thím đừng tức giận, chị họ cũng vì thương cháu gái thôi, dù sao chị họ cũng tốt nghiệp cấp ba, trình độ văn hóa cao, đều là lấy lý thuyết phục người.”
Lục Giai Giai: “…” Lời nói dễ nghe lại không giống lời hay cho lắm.
Mẹ Lục không ra bài theo lệ thường mà ngẩng đầu đắc ý: “Còn gì nữa, cháu không biết thành tích cấp ba của Giai Giai nhà chúng ta tốt đến đâu đâu, cháu nói xem thôn Tây Thủy có mấy người tốt nghiệp cấp ba, ngay cả trong các thanh niên trí thức cũng không có người nào có trình độ văn hóa cao hơn con gái thím đâu.”
“Còn nữa, cháu nhìn chị họ cháu lớn lên đẹp bao nhiêu, thím nói cho cháu biết lúc con bé còn ở trong bụng thím đã hiểu chuyện rồi, chưa từng nôn lần nào, từ nhỏ đã biết thương mẹ.” Mẹ Lục nói không ngừng nghỉ.
Lục Thảo cười cứng ngắc: “Đúng vậy, chị họ quả thật xuất chúng.” Cô ta không muốn nói nữa.
“Đi theo mẹ.” Mẹ Lục nắm tay Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai ở bên cạnh nhìn mà không nhịn được mà cười, nhưng rất nhanh cô đã không cười nổi nữa.
Hôm nay là ngày nghỉ, lên núi gặp được rất nhiều người phụ nữ cùng tuổi với mẹ Lục.
“Ôi, bà Lục, hôm nay dẫn con gái bà đi đâu thế?”
“Chậc, bà không biết đâu, con bé này rất hiếu thuận, biết ngày mai phải thu hoạch nên cứ đòi lên núi tìm ít đồ ngon về cho tôi ăn, tôi thật sự không cản được con bé, còn không phải muốn đi cùng nó lên đây hay sao? “Mẹ Lục gân cổ lên đáp.
Có người có quan hệ tốt với nhà họ Lục liên tiếp nói lời dễ nghe, chỉ thiếu điều khen Lục Giai Giai lên tận mây xanh.
Lục Giai Giai chỉ có thể không ngừng cười phụ họa, cuối cùng mặt cũng cười đến cứng ngắc cả.
Mẹ Lục sắp hát luôn rồi: “Phúc kiếp này của tôi đều dùng hết lên con gái tôi rồi, bà không biết đâu, con gái tôi hiếu thuận hơn đám anh trai nó nhiều, hồng khô không nỡ ăn mà để hết lại cho tôi với cha nó, canh trứng gà cũng đòi phải chia cho tôi, không uống không được ấy chứ, ôi, con gái hiếu thuận quá cũng khiến tôi phát sầu, chỉ sợ con nhỏ chịu thiệt thôi.”
Lục Giai Giai: “…” Cô tốt như vậy sao, bản thân cô không biết đấy.
Người khen nhiều rồi, cũng có người chướng mắt nhà họ Lục chiều con gái như vậy, lập tức nói với vẻ quái gở: “… Vậy bà cũng phải cẩn thận chút nhá, lần trước bất cẩn ngã vất vả lắm mới lành, bà cũng coi chừng chân con nhỏ đi.”
Một đứa con gái chiều như vậy làm gì, sớm muộn gì chẳng gả ra ngoài.
Bà ta vừa nói như vậy xung quanh lập tức yên tĩnh hẳn.
Mẹ Lục cười lạnh: “Bà Tiền, bà nói gì thế, không ai có thể ngã trên một mảnh đất hai lần, nhưng nói một câu chân thành đi, bà mới nên cẩn thận một chút, tôi nghe nói con dâu bà sảy thai hai lần rồi thì phải, thậm chí còn một lần là con trai nữa. Chuyện này tôi cũng không thể không nói vài câu, chắc chắn là lúc bà còn trẻ cứ đòi có con trai, vì muốn có con trai còn khiến hai đứa con gái chết đói, còn không phải… ôi, khỏi phải nói, tôi còn đặc biệt giúp bà hỏi thăm nữa đây, người ta bảo chỉ cần đuổi đầu sỏ gây tội ra nhà họ Tiền thì tự nhiên con trai sẽ tới thôi.”
“Bà!” Bà Tiền nổi giận, đây là mập mờ kêu nhà họ Tiền đuổi bà ta đi sao: “Bà nói lung tung!”
“Bà cứ coi như tôi nói lung tung đi.” Mẹ Lục xoay mông, dắt Lục Giai Giai đi.
Cái thứ lòng dạ đen tối, vì muốn có con trai mà làm hai đứa con gái của mình chết đói, vậy mà vẫn còn có mặt nói láo trước mặt bà ta.
Lục Hảo đi theo phía sau nhìn mẹ Lục nắm tay Lục Giai Giai, trong đáy mắt lộ ra vẻ khao khát.
Đây là lần đầu tiên cô bé không cầm gì cả, đi lên núi một cách thoải mái như vậy.
Đường lên núi cũng không dốc nhưng Lục Giai Giai vì chân bị thương nên đi rất chậm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận