Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 76: Nghe con gái mẹ hết

“Mẹ, đừng đi, lúc đó người đông quá, cái áo rớt xuống nước, bây giờ cá đã tản đi hết rồi, có vài người còn chưa bắt được con nào.” Bọn họ phải mang bốn con cá này đi nhanh nhất có thể rồi.
Mẹ Lục sững sờ, sau đó nghiến răng nghiến lợi: “Cái đám không có lương tâm này, có cái áo cũng làm rơi xuống nước cho được!”
Nói xong bà ta nhìn quanh, xách cá đi như bay: “Đi mau.”
Lần này vào vụ thu hoạch không sợ dinh dưỡng không đủ nữa, có vài con cái này rồi, còn có thịt heo rừng và thịt gà rừng nữa, chắc chắn có thể ăn được một khoảng thời gian.
Lục Giai Giai còn ghi thù: “Mẹ, mẹ không thể cho chị hai ăn con cá này đâu đấy, chia phần của chị ta cho mấy đứa nhỏ phòng hai ăn thôi.”
Mẹ Lục vui không khép được miệng: “Nghe con gái mẹ hết.”
Bên này, bác gái cả Lục bị thôn dân tâng bốc đến tận lúc về nhà, khi rời khỏi nhà bà ta còn cảm thấy Tiết Ngạn miễn cưỡng có thể lọt vào mắt, nhưng đến bây giờ lại hoàn toàn không coi trọng anh nữa.
Con gái bà ta chính là đại phúc tinh của thôn này, sao Tiết Ngạn xứng với cô ta cho được.
Khi bốn người về đến nhà, bình gốm đựng gà rừng đã nấu được mười mấy phút, mùi hương thịt gà thoang thoảng phả ra, mấy đứa trẻ ngồi xổm bên cạnh nhìn ngóng.
Thạch Đầu đặt ngón tay bên miệng, nước miếng nhiễu ra.
Biểu hiện của mấy đứa trẻ khác cũng chẳng tốt hơn là bao, đứa con trai nhỏ nhất của chị cả là Chuyên Đầu năm nay ba tuổi, hình như cũng biết bên trong là thứ rất ngon, bằng không chị cả Trương Thục Vân đã đánh mông mà vẫn dám chạm tay vào.
Lục Giai Giai quả thật không đành lòng nhìn nữa, cô nói với mẹ Lục: “Mẹ, trưa nay nấu thêm con cá đi, trời nóng như vậy lỡ như để ươn hết thì biết phải làm sao?”
“Nào có ươn được.” Mẹ Lục vội vàng đổ nước vào cái chậu to trong nhà, sau đó thả mấy con cá còn đang giãy vào trong.
Mấy con cá còn rất ngang bướng, vào nước là lật người lộ ra cái lưng đen thui, có vẻ trong lúc nhất thời không chết được.
Mẹ Lục cười mặt đầy nếp nhăn: “Cá này để ăn dè, có thể ăn được vài ngày lận, bằng không mẹ cần gì đi nhanh như thế, còn không phải sợ chúng nó chết dọc đường hay sao?”
Lục Giai Giai: “…”
“Sao còn có cá nữa vậy?” Điền Kim Hoa vừa nhóm lửa xong định đi rửa mặt, thấy bốn con cá to suýt chút nữa thì ngã đập đầu.
Con cá này cũng to quá rồi, mỗi một con phải chừng hai đến hai cân rưỡi chứ ít gì.
Mẹ Lục hừ một tiếng với vẻ đắc ý: “Đương nhiên là con gái tôi bắt được rồi, bà đây đã nói từ lâu rồi, con gái tôi là một người có phúc, cô xem nhiều năm như vậy con bé đi giặt quần áo được có mấy lần, vừa đi giặt đồ đã bắt được bốn con cá về!”
Nhiều năm như vậy nguyên chủ quả thật chưa đi giặt quần áo được mấy lần, Lục Giai Giai sờ mũi với vẻ lúng túng, cô chỉ vào một con cá khá yếu rồi nói: “Mẹ, trưa nay xử luôn con này đi, con muốn ăn cá, ngày nào cũng ăn thịt khô, con thấy ngán rồi.”
Lời này khiến Điền Kim Hoa nghe mà tức điên, cô ta nhìn ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn của Lục Giai Giai, lại nhìn ngón tay vừa đen vừa thô của mình.
Hai người bọn họ, một người là đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng, một người là bà mẹ già ngày nào cũng làm việc nặng.
Đều cùng là con gái, sao Lục Giai Giai lại sống tốt hơn cô ta gấp trăm lần như thế?
Nhưng ngại vì mẹ Lục có mặt ở đây, cô ta chỉ dám nhìn chằm chằm vào con cá mà Lục Giai Giai chỉ, không ngừng nuốt nước miếng.
“Bây giờ ăn luôn sao?” Mẹ Lục trông hơi do dự, bà ta tính toán chi li quen rồi, có hơi không nỡ giết cá.
Lục Giai Giai tố cáo: “Chính là nó, nó làm ướt cái quần âu mà con mới thay, cái quần này năm đó tốn nửa tháng lương của con mới mua được, bây giờ dính đầy mùi tanh rồi.”
Quần âu nhỏ màu xanh nhạt vô cùng sáng, lại thêm Lục Giai Giai vốn đã trắng, dưới ánh mặt trời càng làm tôn lên dáng người như được mài từ ngọc của cô. Lúc cô tức giận quai hàm phồng lên, đôi mắt to thanh tú đen láy cong lại trông có hơi đáng yêu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận