Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 279: Chân không sao à?

“Em biết rồi.” Lục Giai Giai lau hạt nước trên mắt, trong tay cầm cành cây mà Tiết Ngạn vừa đưa cho cô: “Bây giờ vào thôn rồi, rất an toàn.”
“Không an toàn.” Tiết Ngạn lạnh giọng, anh di chuyển tầm nhìn xuống.
Quần áo trên người Lục Giai Giai đã ướt, dán chặt lên cơ thể cô, bây giờ còn có hạt nước từ trên cái cổ thon dài trắng nõn chảy vào trong áo, bên dưới là vòng eo mảnh khảnh.
Tiết Ngạn kịp thời phanh lại, cảm thấy mũi mình hơi nóng, anh vội vàng cúi đầu lau một cái.
Lục Giai Giai cũng lau nước trên mặt mình nên không để ý đến anh.
Cô nghĩ mình là một cô gái quả thật vẫn khá không an toàn, vì thế chống dậy giả bộ chân bị thương nặng mà tập tễnh tiến lên.
Lục Giai Giai giả bộ rất vụng về, để không bị Tiết Ngạn nhìn ra mà chân trái gần như không dùng lực.
Cô cố gắng tiến lên, vài phút sau đã nghe thấy có người gọi mình: “Em gái! Em gái!”
Lục Giai Giai lau nước trên mặt trước, sau đó hỏi về phía đó: “Anh tư!”
Đáp lại Lục Nghiệp Quốc xong, Lục Giai Giai quay đầu nhìn về phía Tiết Ngạn nhưng người đã sớm biến mất tăm rồi.
“…”
Đi rồi? Cô trực tiếp ném cái gậy trong tay đi, sải bước chạy bước nhỏ về phía Lục Nghiệp Quốc.
“Anh tư, anh đi đâu vậy? Vừa rồi em không tìm thấy anh…”
Giọng nói của cô gái trẻ càng lúc càng xa, Tiết Ngạn chậm rãi đi ra từ phía sau một bức tường.
Anh nhìn về phía Lục Giai Giai với vẻ ngơ ngác.
Chân không sao à?

Lục Giai Giai và Lục Nghiệp Quốc đi về, Lục Nghiệp Quốc trực tiếp cõng Lục Giai Giai, sau đó lấy lòng: “Em gái, em tuyệt đối đừng nói với mẹ chuyện anh để lạc mất em nhé, bằng không anh tư của em sẽ thảm lắm!”
Lục Giai Giai gật đầu: “Không nói, không nói, lần này là em tự chạy lạc.”
“Em đã đi đâu vậy?” Lục Nghiệp Quốc cẩn thận nhìn con đường trước mặt, chỉ sợ làm Lục Giai Giai ngã.
Ngón tay đặt trên bả vai anh ta của Lục Giai Giai hơi nhúc nhích vì chột dạ: “Không đi đâu cả, em chỉ ra ngoài nhặt củi rồi không tìm được đường về thôi, không có cách nào khác chỉ đành tự mình xuống núi.”
“Không xảy ra chuyện gì thì tốt.” Lục Nghiệp Quốc thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nước mưa che mờ mắt, Lục Nghiệp Quốc lắc đầu hất văng giọt nước đi.
Lục Giai Giai cố gắng dùng tay áo lau nước trên mặt cho anh ta, hai người chạy đến một ngã rẽ thì trông thấy hai bóng đen đang ôm nhau.
Xem chừng là một đôi tình nhân, tiếng bước chân của Lục Nghiệp Quốc dường như kinh động đến hai người đó, rất nhanh đã có một bóng người biến mất.
Lục Nghiệp Quốc cắm đầu lao vào nhà, hoàn toàn không để ý đến người bên cạnh, Lục Giai Giai đi gần, trên cơ bản đại khái có thể nhìn thấy rõ đường nét gương mặt.
Lục Thảo?
Cũng đúng thôi, đây là cổng nhà bác gái cả Lục mà, cái bóng vừa rồi đó chính là Châu Văn Thanh.
“Chị họ.” Lục Thảo chỉ sợ Lục Giai Giai không nhận ra, còn cố tình lên tiếng.
Lục Giai Giai gật đầu.
Lục Nghiệp Quốc hơi dừng lại, nói với Lục Thảo bị mưa xối ướt nhẹp: “Mưa to như thế còn không mau về nhà, quần áo ướt sũng rồi còn đứng ngây người ngoài cửa nữa.”
Mưa đổ vô cùng to, anh ta vừa há miệng đã bị nước mưa hắt vào nên nhổ phì phì vài tiếng sang bên cạnh.
Lục Thảo: “…”
Cô ta cố gắng nhìn vẻ mặt của Lục Giai Giai, thấy cô không có phản ứng gì, trong lòng lại cảm thấy kỳ quái.
Lẽ nào vừa rồi cô không nhìn thấy cô ta và Châu Văn Thanh ở cạnh nhau sao? Vậy mà lại không hề ghen tị một chút nào cả.
“Anh tư, đi thôi.” Lục Giai Giai vuốt mặt, chẳng buồn để ý đến đứa não tàn như Lục Thảo mà vỗ tay lên lưng Lục Nghiệp Quốc.
Lục Nghiệp Quốc sợ Lục Giai Giai bệnh nên vội vàng rời đi.
Khi Lục Giai Giai về đến nhà thì cả người đã ướt nhẹp, cũng may bây giờ đang là giữa hè nên ngược lại cũng không lạnh, chỉ là dinh dính vô cùng khó chịu.
Mẹ Lục vừa thấy Lục Nghiệp Quốc về đã đấm vài cú vào lưng con trai: “Đồ khốn nhà mày, mưa từ lâu rồi mà bây giờ mới về, em gái mày cũng ướt hết cả rồi, nếu em cảm thì tao nhất định sẽ đánh mày một trận.”
Lục Nghiệp Quốc trốn đi: “Con cũng không biết hôm nay sẽ có mưa mà, nói mưa là mưa.”
“Mau vào phòng đi.” Mẹ Lục khoác một cái áo lên người Lục Giai Giai, che cho cô đi vào phòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận