Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 862: Uống say rồi, nhiều người quá 3

Lục Giai Giai xuống tầng, mẹ Lục đang ở trong sân quét đất, thấy cô ra ngoài, bà ta vội vàng bưng cơm trong nồi ra.
“Con bé này, sao lại ở bên ngoài uống rượu? Không có người nhà ở bên thì không thể uống rượu, biết chưa?” Mẹ Lục thêm ít mật ong vào canh: “Cũng may Tiết Ngạn đi đón con, bằng không xảy ra chuyện biết phải làm sao?”
“Con uống say á? Con không biết đó là rượu mà.” Lục Giai Giai xoa cái cổ đau nhức, cô giơ cánh tay lên, áo trên cổ tay trượt xuống để lộ ra mấy vết đỏ lốm đốm.
Cô liếc mắt nhìn, lại im hơi lặng tiếng hạ tay xuống.
Tên lưu manh Tiết Ngạn này, cô uống say rồi mà còn làm loại chuyện này nữa.

Tiết Ngạn nhân tiết thứ hai không có lớp đi tìm Vương Vận Thu.
Vương Vận Thu chột dạ giải thích: “Hôm qua không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Tôi không biết đó là rượu, anh còn tìm tôi làm gì?”
Tiết Ngạn hối hận vì đã không từ từ dặn dò cô gái nhỏ nhà mình, vậy mà ở bên ngoài cũng dám uống say.
Nếu không phải có tiết thì anh nhất định sẽ ở nhà dạy dỗ cô một phen.
Anh hỏi: “Sau khi Giai Giai uống say đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Vận Thu nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc nói bốn nam sinh kia xấu của Lục Giai Giai mà co rút khóe miệng: “Anh yên tâm đi, Giai Giai không nhìn trúng người nào khác ngoài anh đâu, biết Tiêu Tân Thụ chứ, chính là người đạt hạng ba cuộc thi lớn đó, nhìn thấy người ta lớn lên tuấn tú không, nhưng Giai Giai lại nói anh ta xấu, toàn bộ phòng bao không có một người nào được cô ấy khen.”
“Thật sao?” Vẻ u ám trên mặt Tiết Ngạn lập tức bị dẹp yên.
Vương Vận Thu cười ha ha: “Thật đấy, cũng không biết cô ấy nhìn trúng anh…”
Cô ta kịp thời phanh lại, quay người bỏ đi.
Tiết Ngạn có được đáp án mà mình muốn, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Buổi chiều Lục Giai Giai có tiết, không ngờ vậy mà những sinh viên ở học viện khác lại tới tìm cô xin chữ ký.
Có cô gái lớn lên rất đáng yêu, nhìn cô với vẻ chờ mong: “Giai Giai, ký tên giùm đi.”
“…” Lục Giai Giai cầm bút: “Tên không thể ký tùy tiện được.”
“Cái này, tôi có ảnh, cô ký lên ảnh đi.” Cô gái lấy ảnh chụp lúc Lục Giai Giai thi đấu ra.
Lục Giai Giai cũng không biết cái này in ra kiểu gì, cuối cùng chỉ có thể ký lên trên.
Một buổi chiều ngắn ngủi, cô còn tưởng mình đã debut rồi.
Buổi chiều, người hướng dẫn dạy xong đi vào: “Huy chương của cuộc thi ngoại ngữ quốc tế đã được làm xong, ngày mai trao thưởng. Lục Giai Giai, Vương Vận Thu, hai người các em đều vào bảy hạng đầu, chuẩn bị bài diễn thuyết đi.”
Lục Giai Giai lại có việc để làm, Vương Vận Thu muốn đem con bỏ chợ: “Sao còn phải viết bài diễn thuyết nữa? Cái này có gì mà phải viết? Không phải chỉ là cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn chính bản thân mình hay sao?”
“… Có lý, nhưng vẫn phải chính thức một chút.” Lục Giai Giai cầm bút ngồi trong thư viện nghĩ ngợi.
Cô vốn còn định ngày mai đi hỏi địa chỉ của Vịnh Thủy Hồ, nhưng bây giờ rõ ràng bận quá không có thời gian.
Bạch Đoàn ở nhà trẻ lại bị vây quanh, Lục Giai Giai đã đón cậu bé rất nhiều lần, có rất nhiều bạn nhỏ ở nhà trẻ đều nhận ra cô.
Bé gái bện tóc hai bên đưa một viên kẹo tới, nói với giọng non nớt: “Tiết Thừa Thụy, hôm nay mẹ cậu tới đón cậu phải không? Tớ nhìn thấy mẹ cậu trên tivi, mẹ tớ nói cô ấy vô cùng lợi hại, tớ thấy cô ấy cũng vô cùng xinh đẹp, cậu có thể kêu cô ấy ôm tớ được không?”
Bạch Đoàn nhìn viên kẹo với vẻ ghét bỏ: “Không thèm.”
Cậu bé cũng chẳng nói nhiều hơn, chán ghét thứ ấu trĩ.
Hai hôm nay, giáo viên ở nhà trẻ cũng vô cùng tốt với Bạch Đoàn, chỉ vì muốn gặp Lục Giai Giai.
Bạch Đoàn thấy các bạn nhỏ vây quanh bên cạnh có hơi phiền, sao luôn có người đòi giành mẹ với cậu bé thế.
Cũng may hôm nay không phải Lục Giai Giai tới đón cậu bé mà là Tiết Ngạn tới. Bạch Đoàn lập tức chạy lên nắm tay Tiết Ngạn, cậu bé ngẩng đầu: “Mẹ đâu ạ?”
“Mẹ ở trường viết bài diễn thuyết rồi.” Đôi mắt của Tiết Ngạn dời đi, ăn cơm xong, anh dẫn Bạch Đoàn đến thư viện.
Bạch Đoàn rất yên tĩnh, không chạy không làm ồn, quản lý thư viện đều nhận ra cậu bé, cũng ăn ý cho cậu bé được ở đây.
Bạch Đoàn vừa nhìn thấy Lục Giai Giai đã chạy qua kéo áo cô.
Lục Giai Giai quay đầu, Bạch Đoàn cúi người chui vào trong lòng cô, cứ đòi được chen chúc trên một cái ghế cùng cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận