Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 391: Lệ khí của Tiết Ngạn 1

“Nhưng cũng có lẽ vì cô ở trong giấc mơ của tôi nên tôi có thể đọc được toàn bộ suy nghĩ của cô, tôi không giết cô nhưng nếu tôi rời khỏi giấc mơ này, cô cũng sẽ hoàn toàn tan biến theo nó.”
Lục Giai Giai cười ngọt ngào với Trình Ánh Huyên: “Thế này cũng không tính là tôi giết cô, Trình Ánh Huyên, tạm biệt.”
Tay không dính máu đã diệt được cô ta, thế này còn trào phúng hơn cả tận tay giết chết cô ta, Trình Ánh Huyên gào lên một cách không cam lòng: “Không…”
Lục Giai Giai biến mất ngay tại chỗ, mộng cảnh sụp đổ, một người sớm nên chết như Trình Ánh Huyên cũng hoàn toàn biến mất.

Lục Giai Giai lại khôi phục ý thức, cô ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nồng nặc, đồng thời một cơn đau truyền vào trong óc, cảm thấy trên trán giống như có dao cứa qua vậy.
Mí mắt của cô hơi nhúc nhích, qua một lúc mới mở mắt ra được.
“Giai Giai, Giai Giai, Giai Giai…” Mẹ Lục ở bên giường nhỏ giọng hỏi.
Một đoạn âm thanh trước Lục Giai Giai chỉ nghe thấy tiếng ong ong, sau đó mới hoàn toàn nghe rõ âm đuôi của mẹ Lục.
“Con… không sao.” Cô không hôn mê quá lâu, chỉ là giọng hơi khàn.
“Tỉnh rồi, cha nó, con gái tỉnh rồi.” Mẹ Lục kích động đến mức giường bệnh cũng rung theo.
Cha Lục vội vàng chạy qua, ba anh trai cũng đi qua, quanh giường bệnh có một đống người vây quanh.
Lục Giai Giai: “…” Đau đầu.
“Mẹ, con sẽ không bị hủy dung chứ?”
Lục Giai Giai nghĩ đến khi ấy mình chảy nhiều máu như vậy, thế này phải rách một vết to cỡ nào, chắc chắn sẽ để lại sẹo.
“Hủy dung gì chứ, không sao đâu, mẹ đảm bảo với con sẽ không để lại sẹo.” Mẹ Lục đứng bên giường Lục Giai Giai và dịu dàng an ủi, nhưng nước mắt vẫn không kìm được mà rơi xuống, chỉ có thể dùng ống tay áo vội lau đi.
Bà ta nghẹn ngào nói: “Đều là lỗi của mẹ, nếu như hôm nay mẹ không dẫn con đi chụp ảnh thì sẽ không có việc gì cả.”
Lục Giai Giai nâng mắt nhìn những người vây quanh mình, cô muốn ngồi dậy, mẹ Lục vội vàng đi lên đỡ cô.
Lục Giai Giai vừa đau đã định nhíu mày, nhưng nhíu mày sẽ đụng vào vết thương trên trán, sau đó sẽ càng đau hơn, cuối cùng chỉ có thể căng da mặt nhẫn nhịn.
“Bắt được người chưa ạ?” Cô yếu ớt hỏi.
Lục Cương Quốc vội nói: “Em gái, em yên tâm, anh hai đã bắt được rồi, còn đánh gã một trận tơi bời nữa.”
Lục Giai Giai mấp máy đôi môi trắng bệch: “Em không xảy ra chuyện gì lớn cả, chỉ là đập đầu một cái, hơi đau đầu mà thôi.”
“Nhà thằng cả, mau về nấu canh gà đi.”
“Vâng.” Trương Thục Vân vội vàng đi ra khỏi phòng bệnh.
Trên trán Lục Giai Giai quấn một vòng băng trắng, làn da của cô trắng nõn, bây giờ mặt cắt không còn một giọt máu nên trông càng trắng hơn, màu môi cũng nhạt hơn không ít, nhưng như vậy đôi mắt càng to hơn, trong con ngươi màu lưu ly mang theo ánh nước.
Hơn nữa cô trẻ tuổi, collagen trên mặt tràn trề, cảm giác rực rỡ lùi dần, nhưng cảm giác yếu ớt trực tiếp tăng lên.
Mẹ Lục đau lòng nhói hết cả tim.
Lục Giai Giai nâng mắt, vốn định nói xuất viện nhưng vừa hé miệng đã choáng váng muốn nôn khan, cực có khả năng đã chấn động não.
Cô vẫn nên ở viện hai ngày đi, lỡ như có tình huống khẩn cấp gì đó còn có thể được chữa trị nhanh nhất có thể.
“Cha mẹ, con có chuyện muốn nói với cha mẹ.” Lục Giai Giai dựa lên cái gối sau đầu.
Mẹ Lục vội vàng đuổi người đi hết, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.
Lục Giai Giai nhẹ giọng, nói vắn tắt đơn giản chuyện của Trình Ánh Huyên một lần.
Môi cô mấp máy: “Không cần lo lắng thêm nữa, cô ta đã biến mất rồi, sau này sẽ không xuất hiện nữa đâu ạ.”
“Đã là lúc nào rồi còn nói đến cô ta làm gì?” Mẹ Lục nắm tay con gái, khịt mũi: “Cái thứ chó má đó, ai thèm để ý đến cô ta!”
Chiếm cơ thể của con gái bà ta nhiều năm như vậy, còn phải dỗ cô ta, diễn trò theo cô ta, mẹ Lục đã muốn đập chết cô ta từ lâu rồi.
“Con buồn ngủ rồi.” Lục Giai Giai hơi nghiêng người, đặt ngón tay của mẹ Lục ra sau lưng mình, làm nũng: “Mẹ, muốn vỗ.”
Chỗ cô bị thương ở bên khác, nằm rất lâu nên cơ thể cũng tê dại, vừa vặn có thể nằm nghiêng.
“Vỗ.” Mẹ Lục mím môi, vỗ nhẹ lên lưng con gái.
“Thằng chó đấy dám bắt nạt em gái bọn con thành ra như vậy, con nhất định phải đánh chết nó.” Lục Nghiệp Quốc bực tức đấm vào tường một cái.
Cha Lục gõ cán thuốc với vẻ mặt nặng nề, ông ta cũng không trách mắng con trai, ngược lại nói: “Bây giờ người bên trong đánh thế nào, cướp đồ cũng không bị giam bao lâu, thứ có chính là thời gian.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận