Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 739: Xử lý Viên Thường Tân 4

“Cứ như vậy đi.” Lữ Vĩ vòng qua cô ra, đi ra khỏi cửa nhà.
Trần Ngọc nhìn căn nhà trống trải, cô ta ôm cánh tay, ngồi xổm xuống bật khóc.

Bành Tăng Văn ôm mặt đi về ký túc xá của mình, anh ta nói với bên ngoài là mình bất cẩn ngã bị thương.
Bạn cùng phòng có thể nhìn ra được anh ta đang nói dối nhưng tính cách của anh ta hướng nội, cũng không hòa nhập cho lắm, luôn cô độc một mình, mọi người chỉ đơn giản hỏi vài câu rồi thôi.
Lên lớp, Bành Tăng Văn mở sách giáo khoa ra lại nhìn thấy một lá thư, nét chữ trên thư anh ta không thể quen được hơn nữa.
Viên Thường Tân, trong mắt anh ta mang theo vài phần say mê.
Sau đó anh ta lại hơi hoang mang, vì anh ta chỉ theo phía sau Viên Thường Tân chứ chưa bao giờ từng chủ động tiếp cận đối phương.
Tại sao Viên Thường Tân lại viết thư cho anh ta, là phát hiện ra anh ta rồi sao?
Bành Tăng Văn mở lá thư ra với tâm trạng phức tạp, sau khi đọc vài dòng, đôi mắt từ từ trừng to, tiếp đó là vui sướng, ngón tay ma sát vào nhau.
Hóa ra Thường Tân đã biết hết, anh ta biết…
Thứ tư ít tiết, Lục Giai Giai và Tiết Ngạn dẫn Bạch Đoàn tới khu thắng cảnh nổi tiếng ở thủ đô chơi.
Viên Thường Tân lại không nhìn thấy Lục Giai Giai đâu, anh ta lên xe buýt, định tới trung tâm thương mại mua ít đồ.
Sau khi anh ta lên xe, một bóng người cũng bám theo anh ta lên xe.
Khóe môi của Tiết Ngạn vẫn luôn nhếch lên, Lục Giai Giai tò mò hỏi: “Sao vậy, sao hôm nay anh lại vui như vậy?”
Gương mặt của Tiết Ngạn lập tức không còn biểu cảm: “Không có gì, qua ba tháng nữa là thi rồi, đến khi ấy anh nhất định có thể thi đỗ.”
Anh nhất định phải bảo vệ vợ mình, đặc biệt là người giống như Viên Thường Tân tuyệt đối phải diệt cỏ tận gốc.
Trên xe buýt đông người, Viên Thường Tân đứng, anh ta đang nghĩ đợi sau khi Tiết Ngạn đi nên làm thế nào để tiếp cận Lục Giai Giai.
Cô gái giống như Lục Giai Giai chỉ người tài hoa có học thức mới xứng thôi.
Kết hôn ly hôn gì đó, anh ta hoàn toàn không để ý, chẳng qua chỉ là một sự lựa chọn sai lầm mà thôi.
Trong xe buýt rất chật chội, phía sau có người đụng vào anh ta, Viên Thường Tân nhích người sang bên cạnh.
Vừa đứng vững lại phát hiện mông mình bị người chạm vào.
“…” Anh ta không nghĩ nhiều vì dù sao anh ta cũng là một người đàn ông, không quá để ý đến sự an toàn của mình.
Anh ta lại nhích sang bên cạnh một chút.
Không qua bao lâu, mông anh ta lại bị chạm vào, hơn nữa người phía sau còn xoa một cái.
Lần này cuối cùng Viên Thường Tân cũng thấy không đúng, sắc mặt anh ta tối tăm hẳn đi.
Trong nháy mắt anh sa sầm mặt mũi, mông lại bị người bóp một cái.
Viên Thường Tân: “!” Biến thái sao? Anh ta là đàn ông mà!
Viên Thường Tân cũng lấy lại bình tĩnh từ trong cơn kinh hoàng, xe buýt vì một vài tình huống đột phát mà đột nhiên giảm tốc, cơ thể anh ta nghiêng về trước, người phía sau gần như dựa lên người anh ta.
Xe giảm tốc đi chậm, Viên Thường Tân vẫn không dám tin mình đã bị quấy rối, anh ta cảm thấy chắc chắn là đối phương nhận lầm người, cho rằng người mà mình đang sờ là phụ nữ.
Anh ta nhìn ra phía sau.
Bởi vì trong xe người đứng liền kề nhau, phía sau anh ta có đến bốn người đàn ông, trong lúc nhất thời cũng không biết là ai
Viên Thường Tân nhìn cẩn thận, đầu tiên loại trừ người phía sau đang cúi đầu, trông có vẻ là một nam giới có tính cách khá yếu đuối.
Hơn nữa trên cổ áo anh ta còn mang huy hiệu trường đại học thủ đô.
Tròng mắt của Viên Thường Tân đảo đi, cuối cùng khóa chặt vào một người đàn ông để râu quai nón.
Anh ta nhẫn nhịn, cưỡng chế chen chúc đi đến chỗ xa hơn.
Anh ta cũng không thể la lối lên ở đây được, nếu như để người khác biết đầu đuôi ngọn ngành, chỉ sợ không ai giúp anh ta, ngược lại còn chê cười anh ta.
Viên Thường Tân đổi vị trí khác, chưa qua vài phút, anh ta lại bị sờ một cái.
“!” Anh ta quay đầu lại nhìn, phát hiện ra người để râu quai nón đó vẫn đứng nguyên tại chỗ nhưng nam nhân mang huy hiệu trường đại học thủ đô lại đứng phía sau anh ta.
Anh ta nghiến răng, thấp giọng nói: “Anh làm trò gì đấy?”
Cho dù giọng nói của anh ta đã đè xuống rất thấp, nhưng vẫn có người nhìn về phía hai người bọn họ.
Viên Thường Tân nuốt lời sau đó về.
Bành Tăng Văn lại nở nụ cười.
Thường Tân chủ động nói chuyện với anh ta…
Đến trạm tiếp theo, Viên Thường Tân kéo Bành Tăng Văn từ trên xe đi xuống, hành động vô cùng thô bạo.
Bành Tăng Văn lại nhìn chỗ hai người tiếp xúc với vẻ ngơ ngác, tim đập như trống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận