Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 344: Bà nói xem con bé này có ngốc không

Lục Giai Giai cúi đầu không dám nói gì, chỉ sợ chọc vào điểm nào đó của mẹ mình, đến khi đó cô với Tiết Ngạn đều không có kết cục tốt, trong quá trình này, cô lén lút nhét cho anh cả nhà mình mấy cái bánh quy lấp bụng.
Mẹ Lục ăn bánh bao không có phản ứng gì, nhưng một bác gái ở bên cạnh thì lại thèm muốn chết, bà ta nuốt nước miếng: “Đại Nha, bây giờ nghe nói thịt đang ít, bánh bao không tăng giá chứ?”
Bây giờ trời nóng, không có cách nào vận chuyển thịt, sợ giữa đường thì thịt hỏng, chỉ có thịt heo bản địa cho nên bây giờ rất khó có thể giành được một miếng thịt heo.
“Tôi nào có biết tăng giá hay không, là còn nhỏ thối này hôm nay được phát tiền lương, mua cho tôi với cha nó mỗi người một cái bánh bao, bản thân nó cũng không nỡ ăn, tôi nói không ăn mà nó cứ đòi nhét cho tôi ăn, đúng là con bé ngốc.” Mẹ Lục vốn còn đang căng da mặt đột nhiên kiêu ngạo hất cằm lên, còn cầu sự tán đồng, hỏi: “Bà nói xem con bé này có ngốc không?”
Lục Giai Giai: “…”
Bác gái vừa nuốt nước miếng vừa cười ngại ngùng, lại cảm thán nhà họ Lục có cô con gái tốt.
“Con gái bà thật hiếu thuận.” Bác gái nhìn chằm chằm vào cái bánh bao và nói.
Mẹ Lục thở dài: “Cũng được thôi, con nhỏ này ngốc lắm, có tiền cũng không biết giữ lại cho mình, nếu là đứa trẻ khác đã sớm mua đồ ăn mua quần áo mặc rồi, chỉ có nó, có chút đồ ăn ngon cũng nghĩ đến nhà, tôi sợ sau này nó chịu thiệt.”
Bác gái ngưỡng mộ: “Hiếu thuận sao có khả năng chịu thiệt được? Nếu như tôi có đứa con gái như vậy đã sớm cười sảng rồi.”
Thật sự bà ta còn một đứa con trai chưa kết hôn nhưng bà ta không dám nhắc tới, chủ yếu là vì Lục Giai Giai lớn lên xinh đẹp như vậy, lại có một công việc tốt, còn hiếu thuận như thế, bà ta có thế nào cũng không há miệng nổi, cảm thấy con trai mình không xứng với con gái nhà người ta.
Vẫn đừng tự rước lấy nhục thì hơn.
Bác gái hỏi: “Giai Giai cũng sắp xem mắt rồi đúng không, không biết bà tính gả con bé đi đâu?”
Lời này vừa nói ra, rất nhiều người đều dỏng lỗ tai lên nghe, Tiết Ngạn càng không nhịn được mà nhìn qua.
Vừa nhắc đến vấn đề này, mẹ Lục đã bùng lửa giận: “Gả cái gì mà gả? Tôi cũng không nghĩ đến việc gả con gái tôi cho người ta, bây giờ cũng không thể so với trước đây, quốc gia đã nói mười tám tuổi mới được đăng ký kết hôn, còn sớm lắm.”
Bác gái không biết thức thời nở nụ cười: “Còn không phải sắp mười tám rồi hay sao?”
Mẹ Lục đảo trắng mắt lên trời: “Đến khi đó lại nói sau.”
Chỉ dựa vào điều kiện của con gái bà ta, chỉ cần bà ta hơi tiết lộ thông tin cho con gái bà ta gả đi thì chỉ sợ thềm nhà cũng bị giẫm nát ấy chứ, bởi thế bà ta cũng chẳng vội.
Bác gái không nói gì, còn Lục Giai Giai thì lại thấp thỏm.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút một, Lục Giai Giai cũng không biết nên nhìn gì, để không khiến mẹ Lục càng tức tối hơn, cô với Tiết Ngạn đều tránh đối diện với đối phương.
Cô chống má nhìn xung quanh với vẻ nhàm chán, đột nhiên một bóng người lọt vào trong tầm nhìn.
Lâm Phong xách đồ trong tay, lưng hơi còng, người cũng đen hơn, cơ thể cũng gầy hơn rất nhiều, anh ta chống hông thở hổn hển, chắc là từ thôn chạy qua đây.
Anh ta cũng nhìn thấy người của thôn Tây Thủy nhưng không nói tiếng nào mà lặng lẽ rời đi.
Ngoại trừ Lục Giai Giai nhìn thấy anh ta ra thì cũng có người trong thôn để ý thấy anh ta.
“Trí thức Lâm này cũng không biết nên nói cậu ta thế nào nữa, đến bây giờ vẫn còn quyết một lòng với trí thức La đó, người nào cũng sợ bị thành phần của trí thức La liên lụy nhưng chỉ có mình trí thức Lâm này cứ cách một khoảng thời gian lại tới đây thăm cô ta một lần, lần nào cũng mang đồ ngon cho cô ta, thật sự không biết nên nói cậu ta gì nữa?”
“Trí thức La này cũng thiệt tình, sao lại không nhìn trúng trí thức Lâm này chứ? Nếu hai người bọn họ kết hôn đã sớm không có nhiều chuyện vớ vẩn như vậy rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận