Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 868: Anh ấy làm sao vậy nhỉ

“Anh Tiết, anh không sao chứ?” Đồng đội lại huých vào vai Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn lạnh giọng: “Không sao.”
Đồng đội: “…”
Trần Mậu Quốc lấy được chữ ký là đi ngay, Lục Giai Giai trở về tiếp tục cổ vũ.
Trạng thái của Tiết Ngạn không tốt, cảm thấy phiền não, Tả Thứ bắt được cơ hội liền đoạt bóng.
“Anh ấy làm sao vậy nhỉ?” Lục Giai Giai hỏi cô gái xem bóng bên cạnh.
“Không biết, có lẽ mệt rồi.”
“…”
Lục Giai Giai cố gắng cổ vũ Tiết Ngạn, hô đến hơi lạc giọng.
Tiết Ngạn thấy cô gắng sức, đè nén cơn ghen tức trong lòng mà bắt đầu nghiêm túc chơi bóng.
Sau khi thắng anh trực tiếp đi ngay, Lục Giai Giai đuổi theo đưa nước, cô vẫn giống như ngày xưa cười rất ngọt ngào: “Hôm nay lại thắng, Tiết Ngạn, anh thật sự là quá lợi hại.”
“Ừm.” Tiết Ngạn tiến lên, đôi mắt đen của anh lén liếc qua Lục Giai Giai, chờ cô giải thích.
Lục Giai Giai hoàn toàn không hiểu, cô khép túi xách lại: “Lát nữa anh về phòng thay quần áo, đến lúc đó chúng ta cùng đi đón Bạch Đoàn ăn cơm.”
Tiết Ngạn: “… Ừm.”
Lục Giai Giai thấy hơi đói bụng, trong đầu vẫn luôn nghĩ lát nữa sẽ ăn gì.
Gương mặt lạnh lùng của Tiết Ngạn căng lên, thấy Lục Giai Giai không để ý đến mình, anh đột nhiên dừng bước chân.
Lục Giai Giai tiếp tục đi về phía trước, không thấy Tiết Ngạn đã sớm dừng lại.
Tiết Ngạn bỗng nhiên ủ rũ, bước nhanh về phía trước bắt lấy cánh tay của cô, thấp giọng nói: “Lấy đồ ra đây.”
“…” Lục Giai Giai hỏi theo bản năng: “Cái gì? Muốn uống nước?”
Cô vừa mới đưa nước qua, Tiết Ngạn lại đẩy trở về. Lục Giai Giai thò tay vào túi xách lấy bình nước, giải thích: “Em còn tưởng anh không uống.”
“Không phải cái này.” Tiết Ngạn trầm giọng.
“… Thế là cái gì? Khăn giấy? Em không mang, hay là bút?”
Tiết Ngạn im lặng.
Lục Giai Giai chẳng hiểu gì cả: “Anh muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi, không nói làm sao em biết được.”
Tiết Ngạn buồn bực: “Thư tình, lấy thư tình ra đây.”
“Thư tình?” Đầu óc Lục Giai Giai hơi mơ hồ: “Thư tình nào? Anh đòi thư tình với em, anh cũng có viết thư tình cho em bao giờ đâu.”
“Không phải anh viết…” Tiết Ngạn thấp giọng nói, anh sợ Lục Giai Giai phát hiện ra dục vọng khống chế của mình quá mạnh nhưng lo lắng trong lòng.
“Cái gì?”
“Vừa rồi, vừa rồi người đàn ông đó đưa thư cho em, đưa anh xem.” Tiết Ngạn thở ra một hơi, nói với vẻ ủ rũ chán nản: “Anh chưa bao giờ nhận thư của bạn học nữ khác, lần này em nhận thì thôi, sau này không thể nhận mấy thứ này nữa.”
“…” Lục Giai Giai lập tức hiểu ra tại sao người đàn ông này kỳ cục rồi, cô cúi đầu móc tờ giấy mà Trần Mậu Quốc đưa cho mình đó ra, không nhịn được mà buồn cười: “Không phải anh tưởng đây là thư tình đấy chứ?”
“Không phải sao?” Tiết Ngạn giơ tay muốn lấy.
Lục Giai Giai lập tức tránh đi, cô vừa cười vừa lại gần anh: “Còn buồn bực như thế, em nhận thư tình của người khác, anh không thể hỏi thẳng luôn mà cứ cố tình nhịn hỏi.”
Vẻ mặt của Tiết Ngạn hơi mất tự nhiên, tính cách của anh là như thế, anh quay mặt đi, nhưng vẫn giơ tay lấy thư trong tay của Lục Giai Giai.
Anh căng da mặt mở ra, bên trên đều là ghi chép về tuyến đường với địa danh.
“Đây là cái gì?” Tiết Ngạn nâng mắt lên nhìn.
“Không phải thư tình sao?”
Lục Giai Giai chọc anh đủ rồi mới nói ra chuyện của Trần Mậu Quốc: “Bây giờ em chỉ nghi ngờ, thôi em vẫn luôn cho rằng mình đi tới một thế giới khác, nhưng nói không chừng là tới tương lai, cho nên muốn tìm hiểu bí mật một chút.”
“Tại sao không nói với anh?”
“Vốn định nói với anh rồi, nhưng lúc đó anh muốn giở trò lưu manh với em, lại vì chuyện này chỉ là suy đoán cho nên phải lấy được địa chỉ trước đã.”
Khí áp trên người Tiết Ngạn chợt ôn hòa hẳn đi, đối với anh mà nói, không có bất cứ chuyện gì quan trọng hết, quan trọng là Lục Giai Giai để ý đến anh nhất.
“Đi thôi.” Tiết Ngạn im hơi lặng tiếng gấp tờ giấy lại, sau đó cất vào túi của mình.
Lục Giai Giai nôn nóng: “Trả cho em.”
“Anh trả giúp em.”
Lục Giai Giai nghĩ ngợi, lại thu tay về: “Vậy cũng được.”
Tiết Ngạn thay một bộ quần áo khác, Lục Giai Giai lại nghĩ đến chuyện khác trong lúc đợi, cô đuổi theo đến bên cạnh anh: “Tiết Ngạn, có phải anh chưa từng viết thư tình cho em đúng không? Ồ, em nhớ ra rồi, anh không chỉ chưa từng viết thư tình mà ngay cả lời tâm tình anh cũng chẳng nói bao nhiêu nữa là.”
“…” Tiết Ngạn thấp giọng: “Sẽ viết cho em.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận