Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 325: Chị đừng hòng giành anh ấy với tôi

Cho dù Tiết Ngạn thay lòng cũng không có nghĩa cô không tìm được người nào khác tốt hơn, thuận theo tâm ý của mình mới là điều quan trọng nhất.
Lục Giai Giai nghiêm túc bảo: “Nếu như anh ấy thật sự thay lòng vậy con sẽ tìm một người trẻ hơn anh ấy, không tìm được thì độc thân, hoặc là bao nuôi một chàng trai trẻ, nghĩ thôi cũng đã thấy rất đẹp rồi.”
Từ nhỏ cô đã thiếu tình thương, ngoại trừ ba năm nạn đói đó ra cô cũng chưa bao giờ từng thiếu tiền, ở thời hiện đại tài sản trong nhà cũng đến mấy tỷ, đối với việc Tiết Ngạn có phải ông trùm thương nghiệp trong tương lai hay không cũng không để ý cho lắm.
Vì bản thân cô cũng có thể tự nuôi sống mình, đợi hai năm nữa quốc gia mở cửa, cô sẽ kêu ba anh trai tập trung phát triển sự nghiệp, cũng có thể kiếm được một khoản tiền.
Đến khi ấy cô có thể đầu tư phần trăm.
Còn có cổ phiếu chứng khoán nữa, khi ấy đều sẽ tăng lên gấp mấy trăm lần, có cái thậm chí hơn nghìn, cô đầu tư toàn bộ tiền của mình vào cũng có một khoản thu nhập cực lớn.
Lục Giai Giai nghĩ mà hai mắt tỏa sáng.
Mẹ Lục: “…”
“Đúng là con gái mẹ.” Mẹ Lục vỗ nhẹ vào lưng cô: “Cũng không thể đặt hy vọng lên người đàn ông, không được thì chúng ta ly hôn.”
Lục Giai Giai gật đầu.
Suy nghĩ của mẹ Lục có hơi vượt trước thời đại, đặc biệt là ở nông thôn, tỷ lệ ly hôn càng ít hơn.
Anh hai cô ly hôn đã được tính một là chuyện vô cùng hiếm có rồi, dù sao phụ nữ không nghe lời thì cứ đánh mạnh vào, chỉ cần không đánh chết vậy đánh tàn phế hay bị thương cũng không thành vấn đề chút nào.
Giống con gái cả nhà họ Điền mang thức ăn về nhà khiến con gái ruột của mình chết đói, bị chồng cô ta đánh gãy chân, đến bây giờ cũng què rồi.
Trong tư tưởng của bọn họ thì phụ nữ đã gả ra ngoài, không nghe lời ăn đòn chính là chuyện bình thường, nói một câu khó nghe chính là coi phụ nữ thành tài sản riêng.
Cho nên đàn ông đề nghị ly hôn cực kỳ ít.
Nhưng kiểu môi trường hôn nhân này cũng ảnh hưởng cực lớn đến thế hệ sau, rất dễ tạo thành vấn đề con trai có khuynh hướng bạo lực gia đình, con gái thì nơm nớp lo sợ.
Mẹ Lục đề nghị anh hai ly hôn cũng là bị dồn đến mức đường cùng mà phản kháng, có đôi khi Lục Giai Giai thậm chí còn nghi ngờ có phải mẹ ruột cũng từng sống ở thời hiện đại hay không.
“Mẹ, mẹ thật tốt.” Lục Giai Giai ôm chặt mẹ Lục, ấm áp đến mức khiến người buồn ngủ.
Mẹ Lục ôm con gái bảo bối nhà mình, vẫn vỗ nhẹ lên lưng cô như cũ, đợi cô ngủ mới thổi tắt đèn.
Ngày hôm sau Lục Giai Giai tỉnh lại đã hoàn toàn hạ sốt, mũi nghẹt cũng đỡ hơn rất nhiều, cô đi ra ngoài, nghe thấy Lục Hảo đang học thuộc lòng thơ.
Lục Hảo cũng không phải học sinh loại hình có thiên phú nhưng vô cùng cần cù, vừa có thời gian đã đọc sách nhận biết chữ.
Nhìn thấy trong mắt cô gái nhỏ của phòng hai có tia sáng khác hẳn, Lục Giai Giai biết kêu Lục Cương Quốc ly hôn chính là một quyết định đúng đắn, nó có khả năng hoàn toàn thay đổi quỹ đạo vận mệnh của bọn họ.
Lục Giai Giai đi ra ngoài, mẹ Lục mặc áo khoác dày màu tro bên ngoài, hôm qua sau khi đổ trận mưa to, nhiệt độ đã giảm xuống, mọi người đều mặc áo dày.
Mẹ Lục bưng trứng gà vừa nấu xong lên, nhìn Lục Giai Giai đứng ở cửa.
Cô mặc áo lông màu lam nhạt bên trên, gò má trắng trẻo càng tôn lên màu đỏ hồng do bệnh mà có, bà ta gọi cô vào: “Mau rửa mặt đi.”
Lục Giai Giai nghe lời đi qua, rửa mặt xong xuôi, hôm nay có khoai tay hầm thịt gà, mọi người ăn đều vô cùng hài lòng.
Trương Thục Vân nhìn tinh thần khí trên mặt chồng và con mình càng ngày càng tốt lên, khuôn miệng luôn treo nụ cười, cô ta xoa bụng mình.
Trước đây suốt mấy tháng liền cũng không được ăn một bữa thịt, bây giờ ngày nào cũng được ăn thịt, nếu như cô ta có thể sống mãi cuộc sống như vậy thì tốt quá.
Ăn cơm xong, Lục Giai Giai đi làm việc, cô hơi ngạt mũi, gương mặt nhỏ đỏ lên, không có tinh thần cho lắm.
Lục Thảo đuổi theo Lục Giai Giai, vuốt bím tóc to của mình: “Lục Giai Giai, nghe nói chị bệnh, có phải hôm qua dầm mưa không?”
Cô ta sáp lại gần Lục Giai Giai: “Hôm qua chị với Tiết Ngạn đã làm gì?”
Từ sau chuyện bánh bao lần trước, khi không có người Lục Thảo cũng không giả bộ nữa mà trực tiếp gọi cô là Lục Giai Giai.
“Liên quan đếch gì đến cô.” Lục Giai Giai càng không giả bộ hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận