Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 595: Bà ta bắt nạt mẹ tôi, đánh bà ta thì đã sao

Lúc này, cha Lục từ trong nhà bếp đi ra, trong nét mặt của ông ta mang theo vẻ lạnh lùng u ám: “Vậy để tôi nói, lúc trước cha các bà đã bán chị cả bà cho tôi, tôi cưới bà ấy, từ đó về sau bà ấy chính là người nhà họ Lục chúng tôi, không còn bất cứ quan hệ gì với người nhà họ Phùng các người nữa, phần thân thiết này thứ cho tôi không nhận.”
“Còn không mau cút đi!”
Đôi mắt của cha Lục vô cùng dọa người, Phùng Tiểu Nha nuốt nước miếng.
Nghĩ đến mục đích hôm nay, bà ta vẫn cắn chặt răng bảo: “Anh rể nói không có quan hệ thì không có quan hệ, nhưng chúng ta vẫn có thể có quan hệ lại mà, không phải thằng tư nhà các anh đến tuổi kết hôn rồi hay sao? Con bé gầy nhà chúng tôi cũng đến tuổi rồi.”
Phùng Tiểu Nha đẩy cô gái phía sau đến trước mặt mọi người: “Hôm nay tới cùng tôi, chính là muốn cho hai đứa nhỏ xem mắt nhau, nói không chừng hai đứa tụi nó vừa gặp đã ưng nhau ấy chứ.”
“Cút mẹ nhà bà đi!” Mẹ Lục cầm chổi lông gà trực tiếp đánh: “Hôm nay bà đây đánh chết mày, nếu hôm nay còn dám gọi bà là chị cả, chị cả như mẹ vậy dù hôm nay bà có đánh chết mày cũng không ai dám nói gì!”
“Á á!” Phùng Tiểu Nha bị đánh một roi, đau đến nhe răng trợn mắt, giống như con khỉ nhảy tới nhảy lui.
“Chị cả, tôi thừa nhận năm đó tôi có lỡ lời nhưng chị có cần hận nhiều năm như vậy không? Lúc còn nhỏ chị thương tôi như thế, lại chỉ vì một hai câu nói của tôi mà hận tôi nhiều năm như vậy, có cần phải thế không? Chúng ta là chị em ruột, nào có thù qua đêm.”
Lục Giai Giai nghe mà bực hết cả mình.
Năm đó đồ khốn này bắt nạt mẹ mình như thế, bây giờ năm nào cũng qua đây đòi chiếm lời.
Hở tí là lôi quan hệ máu mủ, chị em ruột ra làm cái cớ.
Cô cầm cành liễu bên cạnh rồi xông lên.
Lục Giai Giai quất vài cái lên người Phùng Tiểu Nha nhưng cô cảm thấy còn lâu mới đủ.
Lúc trước khi mẹ Lục còn ở nhà họ Phùng phải làm trâu làm ngựa, hết lòng hết sức nuôi các em cùng cha khác mẹ.
Kết quả thì sao, lúc mẹ Lục bệnh nặng, bọn họ lại chỉ mong bà ta chết.
Cái thứ không biết xấu hổ như thế phải đánh cho một trận gần chết mới được.
Lúc đầu, cô gái gầy thấy mẹ Lục ra tay còn hơi sợ, nhưng thấy Lục Giai Giai cũng gia nhập, cô ta lập tức trừng mắt ồn ào: “Cô dựa vào cái gì mà đánh mẹ tôi?”
“Bà ta bắt nạt mẹ tôi, đánh bà ta thì đã sao?” Lục Giai Giai nhe răng: “Ai lại không biết xấu hổ giống như cô, đến cả anh họ mình mà cũng muốn gả cho, có phải cô bị điên rồi đúng không?”
“Cô!” Cô gái gầy nói mà nghiến răng nghiến lợi, nhào tới định đánh người nhưng lại bị Tiết Ngạn tóm được cổ tay.
Sức của Tiết Ngạn lại lớn, cô gái gầy cảm thấy tay mình sắp trật khớp rồi.
“Anh buông tôi ra!” Cô gái gầy ngân ngấn nước mắt, cô ta khóc thành tiếng: “Anh còn không buông thì tôi sẽ la lên anh khiếm nhã!”
“Khiếm nhã, khiếm con mẹ cô!” Lục Nghiệp Quốc vung tay đánh một cái vào gáy cô gái gầy: “Người khác không thể đánh nhưng tôi là anh họ cô cũng có thể đánh chứ!”
Vừa rồi anh ta đang ở phòng nam sửa nhà mới, nghe thấy tiếng cãi nhau vội chạy ra ngoài xem, không ngờ lại nhìn thấy cả gia đình này lại tới đây tiếp.
Anh ta vung một nắm đấm tới: “Năm nào cũng đánh mà năm nào cũng chạy tới đây, cả gia đình các cô có phải mất não rồi không?”
Mẹ Lục nhìn thấy Lục Giai Giai dũng mãnh như thế, vội vàng đi lên kéo con gái nhà mình lại: “Con đừng lộn xộn, nghỉ ngơi cho tốt.”
Phùng Tiểu Nha bị hai mẹ con nhà này đánh giáp lá cà, bà ta trực tiếp ngồi xuống đất vỗ đùi: “Tôi không thể sống được nữa, vợ của đại đội trưởng dẫn người đánh người rồi, còn không bằng để tôi chết đi cho rồi.”
“Vậy bà đi chết đi!” Mẹ Lục chỉ vào khung cửa: “Có bản lĩnh thì đập đầu vào đây cho chết luôn đi, nếu như bà chết ở đây, tôi còn xem trọng bà một chút.”
Tiếng gào khóc của Phùng TIểu Nha thu hút các thôn dân khác, năm nào nhà họ Lục cũng có một trận ồn ào như thế, những người khác đều coi như xem náo nhiệt.
Mẹ Lục cũng rú lên: “Tôi cũng không sợ làm trò cười cho người khác, có một đứa em gái bám riết lấy người thân cũng đủ khiến tôi mất mặt, thế này cũng thôi đi, hôm nay lại còn làm mối thằng tư với con gái bà ta, tụi nó chính là anh em họ, quy định của quốc gia không cho kết hôn cận huyết nhưng bà cứ cố tình không nghe, ngay cả lời của quốc gia mà cũng không nghe, nhà chúng tôi càng phải vạch rõ giới hạn với bà.”
Ồ!
Thôn dân đều cách Phùng Tiểu Nha xa một chút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận