Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 861: Uống say rồi, nhiều người quá 2

Nếu Lục Giai Giai thật sự uống say nhìn trúng một người đàn ông khác, vậy anh nên làm thế nào?
Từ từ dạy dỗ cô, dạy dỗ cô kiểu gì?
Vương Vận Thu không hiểu phản ứng của anh, không phải Lục Giai Giai chỉ uống một chút rượu thôi sao, có cần thiết phải lộ ra vẻ mặt như giết người thế không?
Tiết Ngạn đẩy cửa ra, người trong phòng bao vừa nghe thấy tiếng đã nhìn qua.
Lục Giai Giai đang mang vẻ mặt lạnh lùng không vui, nhìn thấy Tiết Ngạn, cô nghiêng đầu, đứng dậy khỏi ghế ngồi của mình rồi bước qua, quan sát anh từ trên xuống dưới vài lần: “Tôi thích anh này, hôm nay cho anh ở với tôi!”
Sau đó cô lại quay đầu nhìn bốn người đàn ông trong phòng bao với vẻ mặt ghét bỏ.
Tiết Ngạn: “…”
Tiêu Tân Thụ: “…”
Tiết Ngạn ấn lên vai Lục Giai Giai, sau đó ánh mắt lạnh lùng liếc qua những người trong phòng.
Vương Vận Thu vội vàng đi lên: “Tiết Ngạn, Giai Giai uống say rồi rất ngoan, chỉ ngồi ở đó vô cùng nghe lời.”
Những nam sinh khác: “…” Có sao?
Tiết Ngạn đi tới chỗ ngồi của Lục Giai Giai, cầm túi của cô lên rồi ôm eo cô rồi rời đi.
“Anh quá đáng thế, vậy mà lại không biết thương hoa tiếc ngọc tí nào, em không cần anh nữa!” Lục Giai Giai nổi nóng.
Tiết Ngạn liếc mắt nhìn cô: “Lần trước em cũng nói thế.”
Anh đeo túi lên cổ mình, ôm con sâu rượu này rời đi, Lục Giai Giai suýt chút nữa thì chân không dính đất.
Tiêu Tân Thụ nhìn bóng lưng của hai người, bưng cốc nước lên uống một hớp.
Anh ta nghĩ đến trước đó không lâu Lục Giai Giai đi đến trước mặt mình.
Đôi mắt nhuộm màu rượu của cô trông càng ưa nhìn hơn, trong hơi thở còn mang theo mùi hương hoa quả, đôi mắt xinh đẹp quan sát anh ta từ trên xuống dưới, hai người đối diện với nhau.
Tiêu Tân Thụ ở bên dưới siết chặt bàn tay, trái tim đập rất nhanh, hình như anh ta đã đoán được gì đó, cũng biết có vẻ như Lục Giai Giai đã uống say.
Nếu nói không có một tí hảo cảm nào với cô thì không có khả năng, bọn họ đã từng sóng vai tác chiến, tin tưởng lẫn nhau, sự tài hoa của cô cũng khiến anh ta tán thưởng.
“Anh…” Cô đã kết hôn rồi, anh ta nên từ chối cô thế nào đây?
“Lại gần mới phát hiện ra anh chẳng ưa nhìn tí nào.” Lục Giai Giai rất giận dữ.
Tiêu Tân Thụ: “…” Không lớn lên đúng kiểu Lục Giai Giai thích cũng là lỗi của anh ta sao?
Lục Giai Giai ngồi về chỗ cũ, cô lại nhìn ba người đàn ông khác: “Không có ai khiến tôi thích cả!”
Mọi người: “…”
Vương Vận Thu không nhịn được mà hỏi: “Giai Giai, cô thích kiểu nào?”
Lục Giai Giai nghĩ ngợi rồi đáp với vẻ cao ngạo và lạnh lùng: “Không biết, dù sao cũng không phải như bọn họ, xấu quá.”
Nam sinh: “…” Cứ như bị vạn tiễn xuyên tâm vậy.
Bây giờ Tiêu Tân Thụ nghĩ đến vẫn còn hơi nghi ngờ bản thân, anh ta sờ cằm mình, cảm thấy mình lớn lên cũng được đấy chứ.
Vương Vận Thu đứng ở cửa cảm thán: “Xem chừng kiểu mà Giai Giai thích giống như Tiết Ngạn kia, không ngờ uống say rồi vẫn hành hạ loại cẩu độc thân như tôi.”
Tiết Ngạn cõng Lục Giai Giai đi trên phố, không nhịn được mà hỏi: “Vừa rồi em đã làm gì?”
Lục Giai Giai lẩm bẩm, vẻ mặt không ai xứng được hỏi cô: “Anh hỏi mấy cái này làm gì? Em nói cho anh biết, em chọn anh chẳng qua chỉ vì thấy anh đẹp hơn bọn họ thôi, còn hỏi nữa em sẽ ném anh ở đây!”
“…” Tiết Ngạn nắm cẳng chân của cô, hỏi với giọng hơi khàn: “Em có ôm bọn họ không?”
“Tại sao phải ôm?” Lục Giai Giai trừng mắt, cô rất tức giận vì Tiết Ngạn nghi ngờ thẩm mỹ của mình, tay nhéo tai anh.
Đôi môi mỏng của Tiết Ngạn hơi nhếch lên: “Tại sao không thích bọn họ?”
“Không đẹp, nếu anh không ưa nhìn thì em cũng chẳng thích anh.”
“…”
Về nhà đã là chín giờ, các cụ ngủ từ khá sớm, Bạch Đoàn là một đứa trẻ nên cũng ngủ sớm.
Tiết Ngạn cõng Lục Giai Giai đi lên tầng, lại bưng bước vào cho cô rửa mặt và tắm.
Lục Giai Giai nằm trên giường, cô nhìn Tiết Ngạn bận tới bận lui.
Tiết Ngạn dọn dẹp xong giường chiếu để ngủ, anh ấn tay chân không an phận của Lục Giai Giai xuống: “Ngủ đi.”
Lục Giai Giai đẩy anh ra: “Không phải nói từ từ hầu hạ em rồi sao?”
Tiết Ngạn: “!”
Anh trở mình đè lên.

Ngày hôm sau, Lục Giai Giai tỉnh lại thấy eo nhức chân mỏi, cô mở mắt ra hoàn toàn không nhớ gì cả, từ sau khi uống nửa cốc nước hoa quả kia đã không nhớ được gì nữa.
Cô bò dậy khỏi giường, liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức thấy đã tám rưỡi rồi, cũng may buổi trưa cô không có lớp, bằng không đã muộn rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận