Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 291: Vì quá thích nên mới không dám.

Ngũ quan của Tiết Ngạn lạnh lùng cương nghị, đặc biệt là đôi mắt đó khi im lặng lại khiến người sởn hết gai ốc, hơn nữa anh lớn lên rất cao, cơ thể lại cường tráng, muốn áp chế một người từ mặt khí thế cũng dễ như trở bàn tay.
Trương Đào vô thức thu lại tầm nhìn, trực giác nói với anh ta rằng Tiết Ngạn rất nguy hiểm.
Cùng là đàn ông, anh ta cũng biết Tiết Ngạn có suy nghĩ gì.
Nhưng thân phận của Tiết Ngạn nhạy cảm hơn anh ta rất nhiều, anh ta cũng không dám thể hiện gì cả, sợ làm lỡ dở một cô gái ưu tú như vậy, mà Tiết Ngạn lại càng sợ hơn.
Hai ngày nay anh ta từng thấy Tiết Ngạn luống cuống tay chân một lần.
Anh không dám!
Vì quá thích nên mới không dám.
Nếu chỉ vẻn vẻn là vì dục vọng thì hiển nhiên không có gì phải sợ.
Trương Đào lùi lại, vòng qua Tiết Ngạn rồi đi.
Lục Giai Giai cầm kẹo sữa trên bàn lên, nhìn cẩn thận vậy mà lại là kẹo sữa thỏ trắng.
Kẹo sữa của hãng này khá nổi ở thời đại này, sau này vẫn là một nhãn hàng kinh điển, cô vừa định bóc một cái ra nếm thử thì ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân.
Vừa nhìn đã thấy là Tiết Ngạn, trong nháy mắt không còn lòng dạ đâu mà ăn kẹo nữa.
Lục Giai Giai đặt kẹo về bàn, ánh mắt nhìn Tiết Ngạn.
Ngược lại cô muốn xem anh định làm gì.
Tiết Ngạn liếc mắt nhìn kẹo trên bàn sau đó dời tầm nhìn đi, anh thấp giọng, lấy một con thỏ từ trong cái gùi sau lưng ra: “Tiết Dương muốn ăn thịt thỏ cay, cô nấu giúp tôi, chia cho cô một nửa.”
Lục Giai Giai đã trốn anh hai ngày rồi, anh cũng chưa được nói chuyện với cô một lần, bây giờ anh muốn gặp cô lại đố kỵ bên cạnh cô lúc nào cũng có người theo đuổi.
Ánh mắt của Tiết Ngạn quá có tính thực chất, Lục Giai Giai lầm bầm: “Không muốn, anh đi tìm người khác nấu cho anh đi, trong thôn có rất nhiều bác gái biết nấu cơm, anh chỉ cần bằng lòng chia một nửa thịt cho bọn họ thì chắc chắn sẽ có người đồng ý.”
“Không phải cô nói, tôi là…” Tiết Ngạn phanh lại.
Lục Giai Giai chớp mắt, nắm chặt cây bút máy trong tay, cô từng nói lời to gan như vậy sao?
“Cô nói tôi là ân nhân cứu mạng của cô, có chuyện gì có thể tìm cô nhờ giúp đỡ.”
“…”
Lục Giai Giai hít một hơi thật sâu, nổi giận đùng đùng hỏi: “Vậy khi nào em mới có thể báo đáp xong đây?”
Tiết Ngạn đứng nguyên tại chỗ bất động.
Với tính cách lạnh lùng trước đây của anh chỉ sợ đã sớm quay người rời đi rồi, nhưng bây giờ anh không đi, có điều, cũng chẳng nói gì cả mà chỉ đứng nguyên tại chỗ bất động.
Lục Giai Giai: “…” Sao lại có người bướng nhỉ vậy chứ, cô rất muốn đánh vào đầu anh.
Lục Giai Giai cũng mặc kệ anh, thu dọn đồ đạc xong vòng qua anh định đi.
Tiết Ngạn tiến lên một bước chặn đường cô, anh vốn lớn lên rất cao, Lục Giai Giai suýt thì va vào người anh.
“Anh làm gì?” Lục Giai Giai trừng mắt, cũng không còn ngoan ngoãn nghe lời như hồi đầu một chút nào nữa, cả người xù lông: “Em không giúp anh nấu thỏ đâu, không giúp anh!”
Tiết Ngạn vẫn bất động như cũ, cố chấp chặn trước người cô, gân xanh trên trán nổi lên.
Người này không chỉ cố chấp mà còn vô lại, Lục Giai Giai tức giận đến đỏ cả mắt.
Là anh tặng đồ cho cô trước, cô dùng rồi, Tiết Ngạn hẳn nên biết cô có ý gì chứ.
Nhưng anh lại chẳng nói gì cả, muốn chơi đùa cô sao?
Lục Giai Giai vòng qua anh rời đi, cô dịch thì Tiết Ngạn cũng dịch theo.
Lục Giai Giai: “…”
Cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh với vẻ dữ tợn, đã đứng bên rìa bùng nổ rồi.
Khóe mắt của cô hơi đỏ lên, trông vô cùng rõ ràng trên gương mặt trắng trẻo, con ngươi màu lưu ly giống như thấu quang, bộ dáng như một con mèo đang nhô cao lưng giận dữ.
Tiết Ngạn siết nắm tay càng chặt hơn, giọng anh khàn cả đi: “… Cô có thể đợi tôi ba tháng được không, chỉ cần ba tháng là được.”
Lông của Lục Giai Giai trong nháy mắt được vuốt xuôi, đôi mắt của cô dao động, không nói gì cả.
“Cô, có phải cô…” Tiết Ngạn nghi ngờ mình đoán nhầm tâm ý của Lục Giai Giai, trong lòng giống như có một tảng đá lớn chèn lên, nặng nề đến không thở nổi.
Lục Giai Giai ôm chặt sổ ghi chép trong lòng: “Vậy anh có ý đó không?”
Tiết Ngạn không hề do dự mà nhanh chóng gật đầu.
Động tác của anh quá nhanh, ngược lại vô cùng không hợp với tính cách thường ngày của anh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận