Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 467: Cục dân chính

Hai người đi đường, Lục Giai Giai lơ đãng, lúc dừng lại đã thấy đứng chỗ trông giống công xã.
“Đây là đâu?”
“Cục dân chính.” Tiết Ngạn mím môi thành đường, suýt chút nữa nói trắng ra là muốn lấy vợ.

Lục Giai Giai ngây người một lúc, sau đó quay đầu nhìn qua, cô nuốt nước miếng, cố gắng bình ổn trái tim đang đập điên cuồng, giọng khàn cả đi: “Nhưng hôm nay là chủ nhật, không mở cửa.”
Tiết Ngạn: “…”
Anh thấy xung quanh ít người, phần lớn đều không có quen nên nắm tay Lục Giai Giai đi lên.
Trên cửa dán một tờ giấy đỏ, bên trên dùng bút lông viết các mục cần chú ý, có khả năng thời gian lâu rồi nên con dấu quanh tờ giấy mờ đi không ít, có chỗ thậm chí còn trắng ởn.
Tiết Ngạn nâng mí mắt nhìn, bây giờ Lục Giai Giai đã biết kết hôn cần chứng minh thư và sổ hộ khẩu, cô liếc nhìn hai cái rồi không nhìn nữa.
Qua ba, bốn phút, Tiết Ngạn vẫn nhìn chằm chằm không rời mắt, báo chữ đỏ dán tít trên cao, chiều cao của Tiết Ngạn vừa vặn, nhưng Lục Giai Giai lại phải ngửa đầu lên nhìn.
Tiết Ngạn hỏi: “Có nhìn thấy không?”
“…” Cô cũng không bị cận thị nặng.
“Anh đọc cho em một lần.”
“…”
Lục Giai Giai còn chưa kịp từ chối thì Tiết Ngạn đã lên tiếng.
Tuyến thanh của anh dày lại mang theo vẻ lạnh lùng, Lục Giai Giai cảm thấy rất dễ nghe, cô theo bản năng ghi nhớ toàn bộ mục chú ý vào đầu.
Tiết Ngạn đọc một lần xong lại hỏi: “Có phải không hiểu không? Anh đọc lại lần nữa nhé.”
Lục Giai Giai: “…”
Tiết Ngạn lại đọc một lần, Lục Giai Giai mím môi, cô trực tiếp giẫm vào chân Tiết Ngạn, quay ngoắt đầu bỏ đi.
Tiết Ngạn chỉ đang ám chỉ cầu hôn thôi, người này…
Trái tim của Lục Giai Giai đập vô cùng nhanh, Tiết Ngạn kéo balo của Lục Giai Giai dẫn cô tới trung tâm thương mại, im hơi lặng tiếng mua một đống đồ.
Viên đạn bọc đường.
Lục Giai Giai biết gần đây Tiết Ngạn chắc chắn vẫn còn bán đồ ở chợ đen, cô chỉ vào một khúc vải màu xanh lục đậm: “Em muốn cái đó, bốn thước!”
Tiết Ngạn không hề chớp mắt mà trực tiếp mua ngay.
Lục Giai Giai lại chỉ vào một khúc màu trắng: “Khúc đó em cũng muốn, cũng bốn thước.”
Tiết Ngạn trực tiếp trả tiền.
Đợi anh đưa cô về chỗ máy kéo, Lục Giai Giai thấy vải trong gùi vẫn có hơi hoảng hốt.
Tại sao cô lại máu nóng dồn lên não muốn may quần áo giúp Tiết Ngạn, còn muốn làm đồ Liệt Ninh, đợi… đợi lúc kết hôn mặc.
Cô đúng là điên thật rồi, làm đồ Liệt Ninh cũng thôi đi, sao còn muốn may áo sơ mi trắng cho Tiết Ngạn.
Chủ yếu là cô cũng không biết làm.
Lục Giai Giai được máy kéo chòng chành chở về thôn, Lý Phân cũng theo một chuyến về nhà họ Lục, dù sao thì đồ mà Lục Giai Giai mua cũng quá nhiều, tất cả đều đặt trong gùi của cô ta.
Lục Giai Giai cất đồ đã mua vào trong phòng mình, đợi mẹ Lục về mới đưa cho bà ta vải mà mình mua: “Mẹ, rất lâu rồi mẹ chưa may quần áo mới, mẹ với cha mỗi người may một bộ đi ạ.”
Mẹ Lục nhìn vải trong tay, một tay vỗ đùi: “Con gái mẹ hiếu thuận quá.”
“…” Lục Giai Giai.
“Các người nhìn đi, ông nó ông cũng ra nhìn đi, đây là vải con gái mình mua đấy, đặc biệt cho hai vợ chồng mình may quần áo.” Cha Lục vừa vặn đẩy xe đạp vào, vừa nghe được lời vợ bèn vội vàng dựng xe đi vào trong.
Ông ta sờ vải trong tay, đôi mắt cay xè, thấp giọng bảo: “Mềm như vậy, vừa nhìn đã biết là vải tốt, quá tốt.”
“Mặc cho thoải mái ạ.” Lục Giai Giai chỉ sợ ông muốn từ chối.
Cha Lục cảm thán: “Nhiều năm như vậy cũng mặc được vải mà con mua.”
Mẹ Lục đảo trắng mắt: “Còn không phải sao, đứa con này lớn đến như vậy cũng mất bao nhiêu năm, chỉ có con gái mình mới mua vải cho vợ chồng mình may quần áo.”
Ba anh em căng chặt da đầu, chị dâu cả cũng hơi xấu hổ.
Nhiều năm như vậy bọn họ quả thật chưa từng mua gì cho hai vợ chồng già.
“Tụi bây nhìn em gái tụi bây có lòng bao nhiêu, ai tốt với nó thì nó nhớ đến người ấy, tụi bây cũng đừng gây chuyện gì rắc rối, rước phiền cho con gái tao.”Mẹ Lục bĩu môi.
“Mẹ, em chính là em ruột của tụi con, con biết nên làm thế nào mà.” Trịnh Tú Liên mở miệng.
“Mẹ, sao bọn con lại rước phiền cho em được?” Trương Thục Vân vội vàng bày tỏ quyết tâm, chỉ sợ rớt lại: “Con cũng không phải người không có lương tâm, em gái đánh đổi vì nhà mình nhiều như thế, con chỉ hận không thể cắt thịt mình cho em ăn nữa là.”
Lục Giai Giai: “…” Ngược lại cũng không cần thế đâu.
Cô đã quá quen với màn “thổ lộ tình cảm” của người nhà rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận