Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 657: Cả đời này con sống vì em trai

Lục Cương Quốc quay đầu nhìn Lục Hảo, không ngờ cô con gái ngày thường ngoan ngoãn nghe lời lại nói ra câu này.
Lục Hảo mang vẻ mặt tuyệt vọng, bản thân cô bé cũng không biết mình đang nói gì nữa, chỉ cảm thấy mình như rớt xuống đáy vực.
“Trước đây khi nó ở nhà, những gì tốt nhất đều phải để dành cho nó, nó không vui là có thể đánh con, nhưng con không thể đánh trả, nó kêu con làm gì thì con nhất định phải làm cái đó, không được phép có bất cứ hành động phản kháng gì, hơi bất cẩn một chút cũng bị đánh.”
“Bà ta từng nói với con, cả đời này con sống vì em trai, sau này lớn lên nhất định phải đổi sính lễ cho em trai, em trai có khó khăn thì con phải nghĩ hết tất cả các cách để giúp nó, cho dù kêu con đi chết cũng phải cho nó cái mạng này.”
Giọng nói của Lục Hảo càng ngày càng khàn đi, cuối cùng mang theo tiếng nức nở: “Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mạng của con lại là của nó, dựa vào cái gì cả đời này của con phải sống vì nó. Con ghét nó, con chán ghét nó, nó từng đổ rất nhiều chuyện sai lên người con, sau đó để con bị đánh, toàn bộ những chuyện nó không muốn làm đều bắt con làm, bây giờ nó đã quen rồi, đợi nó lớn lên rồi sẽ có một ngày nó bán con đi.”
“Nó quen với việc coi con thành đồ của nó, cha cho nó về là muốn con tiếp tục làm đồ của nó hay sao?”
Lục Hảo gào thành tiếng, cô bé vất vả lắm mới bước ra ngoài, từng chút một ngẩng đầu lên.
Trịnh Tú Liên nghe tiếng tiếng gào thét của Lục Hảo, cô ta vội vàng đi đến cửa thì nhìn thấy cô bé nước mắt rơi đầy mặt.
Cô ta chưa từng nghĩ một cô bé mới chín tuổi trong lòng lại đè nặng nhiều thứ như thế.
Lúc trước cô ta ly hôn với chồng cũ cũng là vì không chịu được trọng nam khinh nữ và ngược đãi.
Con gái cũng là đứa con cô ta mang thai mười tháng đẻ ra, có gì khác với con trai đâu?
Trịnh Tú Liên đi qua ôm Lục Hảo, sau đó dỗ cô bé đi vào phòng.
Lục Cương Quốc ngây người, anh ta không ngờ con gái lại chịu oan ức lớn như thế.
Sắc mặt của Đại Sơn trắng bệch, cậu bé nhìn Lục Cương Quốc: “Con… con…”
Cậu bé không biết nên nói gì, cứng ngắc người tại chỗ.
Lục Cương Quốc vô cùng khó xử, chỉ có thể nói: “Con về trước đi.”
Đại Sơn quay người đi về nhà họ Điền.
Đến tối, cậu bé lén lút lấy một đồng tiền đưa cho Điền Kim Hoa.
“Ở đâu ra vậy?” Đôi mắt của cô ta sáng lên.
Đại Sơn chậm rãi đáp: “Con tìm cha, cha nói kêu con cầm một đồng này cho mẹ khám bệnh, sau này…”
“Thật sao?” Điền Kim Hoa kích động thở dốc, cô ta nhìn Đại Sơn: “Số tiền này thật sự là cha con cho mẹ sao?”
“Vâng, con cũng không lấy được tiền ở đâu nữa.” Trong lòng Đại Sơn rất nghẹn uất, cậu bé nhỏ giọng: “Mẹ…”
“Sao?” Điền Kim Hoa lật đồng tiền trong tay xem.
“Không có gì.” Đại Sơn rời đi.
Mẹ Lục đi làm về mới biết Đại Sơn tới đây nhưng bà ta mặc kệ.
Chuyện của cha con ruột thì quản thế nào được?
Khóe mắt bà ta liếc qua Lục Hảo và bảo: “Mặc kệ thế nào, bây giờ bà cho con gái trong nhà đi học hết, cứ dựa vào bản lĩnh của mình.”
Buổi tối, Lục Hảo nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy Điền Kim Hoa cầm gậy đánh mình, cả người đều đau nhức không thôi.
Cô bé bừng tỉnh khỏi cơn mơ, sau đó nắm chăn khóc.
“Sao thế?” Trịnh Tú Liên phát hiện ra khác thường đầu tiên, cô ta thắp đèn dầu, nhìn thấy Lục Hảo lặng lẽ rơi nước mắt.
Lục Cương Quốc cũng tỉnh, sau đó đám trẻ trong phòng cũng lần lượt tỉnh dậy.
Lục Hảo đang nấc, ngón tay của cô bé nắm chăn, cả người trông rất đau khổ.
Trịnh Tú Liên chạm vào trán của cô bé trước: “Có phải có chỗ nào đó thoải mái không?”
Lục Hảo lắc đầu, cô bé nhìn về phía Lục Cương Quốc, giọng nói vô cùng khàn: “Cha, cha có thể đón Đại Sơn về.”
Cô bé cảm thấy mình quá ích kỷ, vậy mà ngay cả em trai cũng không muốn cho cậu bé về, nhưng cô bé lại rất khổ sở.
Lục Hảo nhỏ giọng nói: “Nhưng cha có thể vẫn giống như bây giờ được không? Có thể đừng bán con làm sính lễ cho em được không?”
Trong đầu cô bé nghĩ đến từ vừa mới học được: “Có thể đối xử với bọn con bình đẳng được không?”
“Nói lời ngốc gì thế này.” Hốc mắt của Trịnh Tú Liên cay xè: “Mẹ gả qua đây thì con chính là con gái của mẹ, con trai mẹ cũng không nhận, nếu Lục Cương Quốc dám thiên vị, mẹ nhất định sẽ đánh chết anh ta.”
“Không thiên vị, sao cha có thể thiên vị được?” Lục Cương Quốc nhạy cảm phát hiện ra tính nghiêm trọng của sự việc, anh ta vội vàng bày tỏ: “Con gái, con yên tâm, cho dù đón Đại Sơn về cũng sẽ đối xử với các con như nhau, sao có khả năng đổi sính lễ gì được, sau này con muốn gả cho ai thì gả, cha không cần sính lễ cũng được.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận