Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 727: Có đôi khi không nghe thấy tiếng chó sủa 1

Trong lòng Trần Ngọc nghẹn lửa giận, thấy Lữ Vĩ còn dám tới gần, cô ta duỗi tay đánh bay hộp cơm xuống đất.
Hộp cơm làm bằng nhôm đập lên đá trên đất, nắp hộp trực tiếp bung ra, thịt kho tàu bên trong rơi xuống đất.
Lữ Vĩ từng lên chiến trường, thậm chí còn từng ăn cả tuyết để chống đói, nhìn thịt kho tàu trên đất bị bẩn, cuối cùng anh ta cũng giận dữ quát: “Rốt cuộc đại tiểu thư nhà cô đã xong chưa hả? Đúng, cô không muốn gả cho tôi, là tôi muốn lấy cô sao? Ngày đó rốt cuộc cô muốn tính kế ai, trong lòng cô hiểu rõ!”
Lữ Vĩ ngồi xổm xuống muốn nhặt thịt kho tàu trên đất bỏ vào trong hộp cơm.
Trần Ngọc không ngờ Lữ Vĩ còn dám cãi lại mình, cô ta càng tức giận hơn, đá một cước vào vai anh ta: “Tôi đã to bụng rồi, ngay cả tôi mà anh cũng dám hung dữ sao, có phải không muốn sống nữa không?
Cơ thể Lữ Vĩ nhích ra sau, vẻ mặt anh ta nặng nề không nói gì cả, lặng lẽ nhặt thịt kho tàu bỏ vào hộp cơm.
Anh ta đứng dậy, lạnh lùng nhìn Trần Ngọc.
Trần Ngọc có hơi chột dạ, nhưng sau đó vẫn ưỡn bụng lên: “Anh muốn làm gì? Còn muốn đánh tôi?”
“Cô thật sự cho rằng cha cô có thể bảo vệ cô cả đời sao?” Lữ Vĩ nhìn Trần Ngọc, lại cúi đầu liếc mắt nhìn bụng cô ta: “Vốn còn muốn cùng cô từ từ trải qua cuộc sống, nhưng nếu cô đã chán ghét tôi như vậy, hay là bỏ đứa con trong bụng luôn đi.”
Con đẻ ra rồi cũng chịu khổ, Lữ Vĩ nói xong quay người rời đi.
“Anh có ý gì hả?” Trần Ngọc sững sờ, thấy Lữ Vĩ rời đi một cách không hề nương tình, cô ta nhặt đá trên đất ném vào đầu anh ta.
Sau ót Lữ Vĩ chảy máu, anh ta chỉ dừng lại một lúc rồi lập tức đi tiếp.
Trần Ngọc tức muốn chết, cô ta ở phía sau gào lên: “Anh tưởng tôi không dám bỏ sao? Tôi nói cho anh biết, hôm nay tôi sẽ bỏ nó!”
Tiếng gào của cô ta quá lớn, mấy người quay qua nhìn.
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Trần Ngọc nổi giận đùng đùng phưỡn cái bụng rời đi.
Hôm nay là cuối tuần, Lục Giai Giai học có hơi mệt nên buổi chiều cũng không định đi học nữa mà muốn nghỉ ngơi.
Cô nằm trong ký túc xá đọc sách.
Trần Ngọc không có chỗ trút giận, về ký túc xá khóc một trận.
Lục Giai Giai: “…”
Trần Ngọc khóc xong rồi, cô ta nhìn Lục Giai Giai ở giường trên, xoa bụng nói: “Lục Giai Giai, tôi đã mang thai rồi, cô có thể rót một ít nước cho tôi uống không?”
Lục Giai Giai chẳng nói gì cả.
“Lục Giai Giai!”
Ký túc xá vẫn yên tĩnh.
“Lục Giai Giai, cô có nghe thấy lời tôi nói không đấy.”
“…”
“Cô có lòng đồng cảm không vậy? Tôi đã mang thai rồi, chỉ là rót cho tôi ít nước mà cô cũng không chịu sao?”
Vẫn không có ai để ý đến cô ta.
Lâm Nguyệt vừa vặn từ bên ngoài về, Trần Ngọc chỉ có thể đổi người khác: “Lâm Nguyệt, tôi mang thai không tiện, cô có thể rót ít nước cho tôi uống không?”
Lâm Nguyệt nhìn bụng của Trần Ngọc, đành xách siêu nước lên rót một cốc nước ấm cho cô ta.
“Tôi không thích uống nước không có vị, cô thêm ít đường trắng vào cho tôi.”
Lâm Nguyệt không có cách nào khác, lại thêm ít đường vào cho cô ta.
Trần Ngọc nhận lấy, cô ta nếm một ngụm: “Vẫn hơi nhạt, Lâm Nguyệt, sau này chúng ta đều là sinh viên đại học rồi, cô đừng tiết kiệm như thế, ngay cả chút đường cũng không nỡ cho thêm.”
Lâm Nguyệt: “…”
Trần Ngọc tiếp tục khiêu khích: “Cô vẫn tốt, không như một vài người, tôi gọi cô ta, cô ta cũng không để ý đến tôi.”
Lục Giai Giai ngẩng đầu lên với vẻ vô tội: “A, các cô đang nói gì thế? Gần đây tai tôi có vấn đề, có đôi khi không nghe thấy tiếng chó sủa.”
Lâm Nguyệt không nhịn được mà cười thành tiếng.
“Lục Giai Giai!” Cả người Trần Ngọc run lên.
Lục Giai Giai ngậm miệng tiếp tục đọc sách.
Tống Lập Lan từ bên ngoài đi vào, cô ta vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì mà nói với Lục Giai Giai: “Giai Giai, anh ba em ở bên ngoài đợi em đấy.”
“Thật sao?” Lục Giai Giai vui vẻ chạy xuống giường.
Tống Lập Lan nở nụ cười: “Giai Giai ở nhà chắc hẳn rất được chiều, anh ba cô ấy thật sự rất thương cô ấy, thường xuyên tới thăm cô ấy.”
Đôi mắt của Trần Ngọc đảo đi, cũng đi ra ngoài theo.
Lâm Nguyệt và Tống Lập Lan đưa mắt nhìn nhau.
Hình như Trần Ngọc này thật sự vẫn chưa chịu từ bỏ anh ba của Lục Giai Giai, có chồng rồi còn muốn làm ra loại chuyện này.
Nói thật, rất khiến người ghê tởm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận