Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 225: Không được nói nữa

“Còn nóng.” Tiết Ngạn đặt cái bát lên chiếc bàn bên cạnh, vừa khuấy vừa dỗ Lục Giai Giai: “Lát nữa mới có thể uống.”
“Nhưng em khát lắm, em muốn uống nước lạnh.” Lục Giai Giai đẩy cánh tay đang chắn trước mặt mình của Tiết Ngạn ra, cô khát đến khó chịu, trừng mắt nhìn anh, lớn tiếng nói: “Em muốn uống nước lạnh!”
Tiết Ngạn sợ run cả người, anh vội vàng đặt cái thìa xuống, bịt miệng Lục Giai Giai, vội quýnh lên uy hiếp: “Không được nói nữa.”
Tay anh vừa chạm lên môi Lục Giai Giai đã cảm thấy mềm mại, một loại cảm giác tê dại truyền từ lòng bàn tay ra khắp cả người, Tiết Ngạn lập tức nghĩ đến xúc cảm tuyệt vời vừa rồi, cơ thể lại căng chặt lên.
Lục Giai Giai tức giận, cả người ngửa ra sau tránh đi, cô trừng to mắt, nhấc chân đá Tiết Ngạn một cước: “Tay vừa chạm vào chân lại còn sờ mặt em, không vệ sinh tí nào cả, em không cần anh nữa.”
Đây là lần thứ hai Lục Giai Giai nói không cần Tiết Ngạn, cô mím môi giống như đã chịu thiệt thòi lớn lắm vậy.
Tiết Ngạn thật sự không thể tức giận nổi, anh nhanh chóng giải thích: “Vừa rồi lúc rót nước đã rửa tay rồi.”
Lục Giai Giai liếc nhìn Tiết Ngạn với vẻ nghi ngờ, qua một lúc mới hừ một tiếng.
Cô vừa định tiếp tục ồn ào đòi uống nước thì phòng bên cạnh truyền tới tiếng mở cửa.
Trái tim của Tiết Ngạn lập tức vọt lên tận cổ họng, buổi tối anh chạy vào phòng của Lục Giai Giai, nếu bị người nhà họ Lục phát hiện ra vậy anh muốn lấy cô cũng càng khó hơn.
Tiết Ngạn nhìn xung quanh rồi trốn vào trong tủ quần áo, anh nhỏ giọng dặn dò Lục Giai Giai: “Không thể nói cho bất cứ người nào biết tôi đang ở đây, bằng không cô không còn gặp được tôi nữa đâu.”
Lục Giai Giai hơi hất cằm, hừ lạnh với vẻ không để ý.
Tiết Ngạn: “…”
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Tiết Ngạn nhíu mày cũng càng lúc càng chặt, ngay cả hô hấp cũng trở nên hơi nặng nề.
“Sao cửa lại mở?” Mẹ Lục khoác áo vội vàng đi vào trong, thấy Lục Giai Giai đang ngồi trên giường.
Bà ta châm ngọn đèn dầu, đối diện với gương mặt nhỏ của Lục Giai Giai rồi dịu dàng hỏi: “Sao không ngủ vậy con?”
“Con khát nước.” Lục Giai Giai chỉ nước trên bàn: “Con muốn uống nước.”
Mẹ Lục đi qua sờ viền bát lại thấy rất nóng, rõ ràng là mới rót cách đó không lâu, bà ta đau lòng muốn chết: “Muốn uống nước sao không gọi mẹ, con nói xem con say như thế còn chạy ra nhà bếp rót nước, lỡ bị bỏng thì phải làm sao?”
“Khát.” Lục Giai Giai bò dậy bưng bát lên định uống.
Mẹ Lục sợ hết hồn, một tay chặn con gái, sau đó bưng cái bát ra: “Không thể uống, trong bếp vẫn còn canh nguội còn thừa, mẹ đi bưng một bát tới cho con, con ngoan ngoãn ngồi đây đợi nhé.”
Lục Giai Giai gật đầu.
Mẹ Lục bưng bát đi vào nhà bếp, Tiết Ngạn nhìn bên ngoài qua khe cửa tủ, thấy Lục Giai Giai đang nghiêng đầu nhìn anh.
Đây chắc chắn là một lần anh điên cuồng như vậy trong suốt nhiều năm như thế.
Tủ quần áo của Lục Giai Giai dựng thẳng, tổng thể không tính là nhỏ nhưng Tiết Ngạn vừa cao vừa lớn, bên trong lại có quần áo nên chỉ có thể rúc người trốn bên trong.
Anh chỉ cần vừa hít thở, đến đâu cũng là mùi hương trên người Lục Giai Giai, loại cảm giác này đang dày vò anh đến sụp đổ.
Tiết Ngạn vừa đổi tư thế trong tủ thì tiếng bước chân bên ngoài đã vang lên.
Mẹ Lục bưng một bát nước cơm hơi nguội đi qua, bà ta đưa cho Lục Giai Giai, lại cầm cái quạt lên quạt cho cô: “Uống đi.”
Gò má của Lục Giai Giai vẫn hơi hồng, rõ ràng là vẫn còn say, cô nhận bát nước cơm uống hơn nửa bát, sau đó lại lắc đầu không uống nữa.
Mẹ Lục đặt cái bát qua một bên, sau đó vỗ nhẹ lên lưng Lục Giai Giai: “Mẹ ở đây với con, mau ngủ đi.”
Lục Giai Giai lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía cái tủ sau lưng mẹ Lục.
“Sao thế?” Mẹ Lục liếc mắt nhìn qua.
Lục Giai Giai chớp mắt chỉ vào cái tủ: “Ở đó…”
Tiết Ngạn thông qua khe cửa nhỏ tí nhìn thấy Lục Giai Giai đang chỉ về phía mình trốn, trong nháy mắt tim vọt lên cổ họng.
Con nhỏ này, thật sự muốn ép anh phát điên mà…

Bạn cần đăng nhập để bình luận