Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 418: Cô gái trẻ vẫn còn nhỏ

“Ừm.” Khóe mắt của Tiết Ngạn liếc nhìn Lục Giai Giai rồi nói với Lục Hoa: “Đây là bột mì trắng và tiền mà lúc trước nhà các cháu đưa cho chú, hôm nay chú gửi lại.”
“…” Lục Hoa nhìn về phía Lục Giai Giai, nhỏ giọng bảo: “Đây là bà nội cháu cho chú, bà nội không có nhà, chú đợi bà về rồi cầm qua được không?”
“Thế phiền lắm, chú còn có việc.” Tiết Ngạn đặt đồ vào nhà bếp.
Lục Giai Giai: “…”
Rất nhanh anh đã đi ra, hơi chần chừ vài giây rồi móc một bình thuốc mỡ từ trong áo ra, nói với Lục Hoa đang đi theo ra ngoài: “Đây là thuốc mỡ trị sẹo hiệu quả vô cùng tốt, mùi thơm nhẹ, bôi lên chỗ kết vảy thường sẽ không để lại sẹo nữa, cháu nói với cô út của cháu đây là quà đặc biệt cho cô ấy.”
“?” Lục Hoa mở to mắt nhìn Lục Giai Giai ngồi trên ghế, gương mặt của cô bé tràn đầy vẻ nghi ngờ đến mức sắp nhăn thành cái bánh bao, nhưng miệng vẫn đáp: “Vâng, vâng.”
“Tiết Ngạn!” Lục Giai Giai sắp bị chọc tức đến bật cười rồi.
Lúc này Tiết Ngạn quay người, khóe môi mím chặt mấp máy, cũng mặc kệ Lục Hoa phía sau mà đi về phía Lục Giai Giai, chủ động nói: “Vừa rồi anh không tới tìm em, anh tới tìm bác gái Lục, không làm sai giao kèo.”
“Nhưng anh vẫn nói chuyện với em mà, không phải đã đồng ý không nói chuyện với em rồi sao?”
“Em nói với anh trước, anh tưởng em muốn hỏi anh.”
“…”
Thật ra Lục Giai Giai cũng không giận bao nhiêu, sở dĩ cô muốn bình tĩnh một ngày là vì cùng với ngày đính hôn càng gần, trong lòng càng khẩn trương hơn.
Mà Tiết Ngạn cũng biết rõ sự thấp thỏm của cô, đối với anh mà nói cuộc sống sẽ thay đổi theo chiều hướng tốt hơn, nhưng đối với Lục Giai Giai thì lại khác, cô phải bước vào một giai đoạn nhân sinh khác, hòa nhập vào một gia đình xa lạ.
Cô gái trẻ vẫn còn nhỏ, có chút sốt ruột cũng là chuyện rất bình thường.
Anh hiểu nhưng anh không cho phép có bất cứ biến cố gì ở đây, dự định lừa đến tay trước rồi lại nói sau.
Anh duỗi tay đưa thuốc mỡ đựng trong bình sứ nhỏ cho Lục Giai Giai: “Đây là phương thuốc bí truyền mà cha anh đã làm rất lâu mới xong, thường thì bôi vào sẽ không để lại sẹo đâu.”
Lục Giai Giai không nhận ngay, ngược lại cơn buồn bực trong lòng đã dịu đi rất nhiều, cô cố tình lạnh giọng hỏi: “Có phải anh sợ em để lại sẹo, trông xấu đi không, có phải anh rất để ý mặt của em không?”
Cô vốn tưởng Tiết Ngạn sẽ hoảng loạn giải thích, tai cũng sẽ đỏ lên, nhưng anh cũng không như thế mà nhìn vào đôi mắt màu lưu ly của cô.
“Anh không để ý.” Tiết Ngạn thấp giọng: “Nhưng em để ý cho nên anh cũng để ý.”
Trong lòng Lục Giai Giai hoảng hốt, cô bối rối nhận cái bình sứ nhỏ.
Xem ra lần sau muốn trêu chọc Tiết Ngạn chỉ có thể nói lời tán tỉnh thôi, không nói lời tán tỉnh mà chất vấn đơn thuần, người này hoàn toàn không biết xấu hổ.
Lục Hoa đứng nguyên tại chỗ không biết phải làm sao: “…”
“Bánh hoa quế, em thích.” Tiết Ngạn lấy một bọc giấy dầu từ trong gùi ra, anh sợ đè nát nên rất có lòng đan một cái giỏ nhỏ, đặc biệt để bánh hoa quế vào bên trong.
Lục Giai Giai nhìn Tiết Ngạn rồi lại nhìn bánh hoa quế, cuối cùng cô cũng biết tại sao con gái lại thích viên đạn bọc đường rồi.
Vì cảm thấy được quý trọng, cũng cảm giác được yêu thích.
Cô duỗi tay tới nhận, đôi môi đỏ mấp máy, nhuộm lên ý cười.
Cô hỏi: “Hôm nay anh không đi làm sao?”
“Cần phải đi quy trình, sau một tuần mới lên thị trấn.”
Gió vừa thổi qua, trên người Lục Giai Giai thoảng qua một mùi hương rất nhẹ. Yết hầu của Tiết Ngạn hơi di chuyển, anh sợ hành động của mình khiến Lục Giai Giai bất an nên chủ động nói: “Vậy anh đi làm trước, có chuyện gì thì tìm anh.”
Lục Giai Giai gật đầu.

Tôn Thành Trúc đã tuyệt thực được năm ngày rồi, tuy anh ta đã trộm ăn vài thứ nhưng hoàn toàn không hết đói được, thế cho nên người gầy mất một vòng.
Mẹ Tôn luôn miệng không thỏa hiệp cuối cùng cũng chịu lùi bước, bà ta nghiến răng nghiến lợi: “Được, con cứ đòi lấy con tiện nhân đó đúng không? Mẹ đồng ý với con!”
“Mẹ nói thật sao?” Tôn Thành Trúc kích động muốn ngồi dậy nhưng vì không có sức nên lại ngã lên giường.
Anh ta cười ngốc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận