Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 503: Cút ra ngoài 1

Cô nhìn Tiết Ngạn, đảo tròng mắt: “Anh còn hai ngày nữa là phải đi, hai ngày này cứ ở nhà học trước đi, sách giáo khoa cấp hai em cũng tìm cho anh luôn rồi.”
“Ừm.”
Trong nhà hết nước, ăn cơm xong Tiết Ngạn đi gánh nước, Lục Giai Giai rửa nồi và bát, sau đó về phòng tìm sách giáo khoa lớp bảy, hơn nữa còn đặt biệt chạy ra ngoài tìm một cành liễu.
Không đợi Tiết Ngạn gánh nước xong, cô đã cười vô cùng ngoan ngoãn đợi anh: “Đừng gánh nước nữa, mệt bao nhiêu, mau tới đây học đi.”
Tiết Ngạn im hơi lặng tiếng gánh đầy nước, sau đó mới về phòng.
Lục Giai Giai ngồi vào bàn học mới, vẫy tay với Tiết Ngạn: “Mau qua đây.”
Tiết Ngạn: “...”
“Mau đọc nội dung ở trang nhất, lát nữa em sẽ giảng cho anh.” Lục Giai Giai đưa sách cho Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn nhận lấy, đọc mười mấy phút, Lục Giai Giai cầm cành liễu bên cạnh, cô cười ngọt ngào: “Lát nữa em sẽ đặt câu hỏi với anh, nếu anh trả lời sai thì phải đánh vào lòng bàn tay, như vậy mới có thể đốc thúc anh học được.”
Cô giành lấy quyển sách giáo khoa trong tay Tiết Ngạn, tùy tiện tìm một đoạn kêu anh đọc thuộc.
“Thế nào là số hữu tỷ?”
“Bất cứ số nào có thể viết thành (a,b....)”
Tiết Ngạn đọc thuộc không sai một chữ.
“...” Mới có mười mấy phút thôi, Lục Giai Giai lại lật đến trang thứ hai, căng mặt hỏi: “Lũy thừa của số hữu tỷ?”
“Bất cứ số mũ của một số dương nào đều là số dương...”
“...”
Dù sao Tiết Ngạn cũng hơn hai mươi rồi, đọc hiểu mấy thứ này cũng không lạ, nhưng đọc thuộc lòng không sai một chữ nào thì lạ lắm đấy.
Lục Giai Giai nghĩ đến Tiết Ngạn có thể xuyên qua con ngõ vòng vèo phức tạp mà không nhớ nhầm đường, chắc hẳn là có chỉ số thông minh siêu cao đây.
... Không phải anh thuộc kiểu xem qua là nhớ đấy chứ?
Lục Giai Giai nhanh chóng đặt sách xuống, ôm đầu Tiết Ngạn lên nhìn, cô than thở: “Sao anh lại thông minh như vậy?”
Thế này rõ ràng cô rất ngốc.
Tiết Ngạn nhéo eo Lục Giai Giai, ôm cô đặt lên bàn, tay chống sau lưng cô: “Nếu anh đã đọc thuộc rồi, có phải nên có phần thưởng không?”
Đôi môi mỏng của Tiết Ngạn chạm vào gương mặt của cô, hơi thở nóng rực phả lên mặt cô, ngón tay của Lục Giai Giai nắm áo anh, quay mặt đi: “Không có.”
Cô đẩy anh ra rồi nhảy xuống, sau đó cầm cành liễu lên, hung dữ nói: “Đưa cái tay ra đây.”
“Không tôn trọng giáo viên, phải đánh.”
Lục Giai Giai đánh vài cái vào lòng bàn tay của Tiết Ngạn, cuối cùng cũng thoải mái hơn, cho anh quấy rầy cô ngủ này.
“Đọc tiếp đi.” Lục Giai Giai ấn sách vào lồng ngực của Tiết Ngạn, sau đó ngồi lên giường bắt đầu khâu quần áo.
Tiết Ngạn có rất nhiều quần áo rách, cô định vá lại cho anh, cũng không thể kết hôn rồi vẫn mặc đồ rách được.
Cô thấy rất nhiều quần áo của Tiết Ngạn đều giặt đến bạc màu mà nhíu mày: “Anh có thời gian thì mua vải về, em có thể may quần áo cho anh, sắp vào đông rồi, em cũng không thấy anh có áo bông.”
Tiết Ngạn quay đầu nhìn Lục Giai Giai đang khâu áo.
Lông mi của cô rất dài, trên con ngươi màu lưu ly hắt xuống cái bóng, đôi mắt quá mức tinh xảo.
Vài năm trước có thể lấy được Lục Giai Giai vẫn luôn là suy nghĩ viển vông của anh, anh nhớ cô như phát điên, muốn nâng bông mẫu đơn diễm lệ này trong tay mình.
Anh im hơi lặng tiếng đi qua.
Một cái bóng hắt xuống trước mặt Lục Giai Giai, cô ngẩng đầu nhìn Tiết Ngạn với vẻ khó hiểu.
“Vợ này.” Tiết Ngạn gọi.
“Ừm.” Lục Giai Giai ngẩng đầu.
Tiết Ngạn lấy kim chỉ trong tay cô đặt qua một bên, tay vừa dùng sức đã nhấc được cô lên.
“Á!” Lục Giai Giai vội bám lấy cánh tay của Tiết Ngạn, cô giơ tay có thể chạm vào cửa sổ trên cửa.
Lục Thảo đẩy cửa đi vào vừa vặn nhìn thấy một màn này, cô ta sững sờ.
Trong khoảng thời gian kết hôn của cô ta với Chân Văn Thanh, trên cơ bản đều là cô ta chống đỡ gia đình này, việc bỏ sức cũng là cô ta làm.
Mà bây giờ Chân Văn Thanh càng ngày càng thích đọc sách, ngoài miệng luôn nói những thơ từ mà cô ta nghe không hiểu.
Có thể nâng người lên dễ dàng giống như Tiết Ngạn, chỉ sợ cả đời này Chân Văn Thanh cũng không thể làm được.
Lục Giai Giai nở nụ cười, giống như một đứa trẻ nổi lên hứng thú, cô giang chân vòng quanh eo Tiết Ngạn, hai tay đặt lên vai anh, đắc ý nói: “Thế này em có thể cao hơn anh rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận