Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 618: Tiết Ngạn càng ngày càng cần phải dỗ 2

Anh ta nói: “Em về nhà vội nên mua mấy thứ này ở thị trấn hết, cũng không biết phải chọn thế nào, chị cả với chị hai đừng chê nhé.”
“Có gì mà lại chê chứ?” Trương Thục Vân nở nụ cười: “Chú ba có lòng quá, chiếc khăn quàng cổ với găng tay này đắt như vậy, mua về cũng tốn không ít tiền.”
Lục Kính Quốc nói đùa: “Tiền riêng mà em góp thật sự tiêu hết sạch rồi, bằng không chắc chắn đã mua đồ tốt hơn cho mọi người.”
Tiền lương mỗi tháng của anh ta đều gửi về nhà, ngược lại tiền thưởng có một ít có thể giữ trong tay.
“Mẹ, đây là vải mua cho mẹ với cha, qua một khoảng thời gian nữa may áo mới mà mặc.”
Mẹ Lục nhận lấy: “Tốn tiền phí hoài làm gì hả con? Em gái con đã cắt vải cho mẹ rồi, mới đổi áo mới xong.”
Bà ta nói mà hốc mắt đỏ hoe: “Thằng ba, mẹ với cha con cũng có thể hưởng phúc của con với em gái con rồi.”
Ba anh em trong nhà nghẹn họng, trong lòng áy náy.
Mẹ Lục lập tức nhân cơ hội đánh tiếng: “Đừng tưởng trong nhà sống tốt thì thả lỏng, cuộc sống này cũng không phải cho người khác sống, tao với cha tụi bây cũng không thể chỉ trông mong thằng ba và em gái tụi bây hiếu thuận được, hai người bọn tao vẫn còn mong được trải qua cuộc sống tốt nhờ tụi bây nữa.”
Ba anh em gật đầu: “Vâng, mẹ, cha mẹ cứ yên tâm, bọn họ nhất định sẽ cố gắng làm việc.”
Lúc này mẹ Lục mới hài lòng.
Gần đây trong nhà sống tốt, anh cả lên thị trấn, vợ anh tư cũng là giáo viên nên người trong nhà đều thả lỏng.
Người không thể thả lỏng, huống chi cuộc sống bây giờ vẫn còn khó khăn.
Trương Thục Vân có hơi không dám ngẩng đầu lên, từ sau khi Lục Ái Quốc lên thị trấn làm việc, trong lòng cô ta bắt đầu lâng lâng, đã chạy về nhà mẹ đẻ khoe khoang mấy lần, thậm chí lúc bận còn xin nghỉ hẳn một ngày.
“Nhà thằng cả, ngày mai đi cho heo ăn đi.” Cha Lục mở miệng.
Bây giờ heo dễ cho ăn, băm xong thì cho heo ăn rồi xúc phân đi là được, cũng tính là một việc nhẹ nhàng.
“Vâng.”
“Nhà thằng hai, con với chị dâu con mỗi người một tuần, luân phiên cho heo ăn, nhớ phải cẩn thận, heo trong thôn cũng không thể xảy ra bất cứ vấn đề gì.”
“Cha, cha yên tâm, cứ giao việc này cho hai đứa bọn con.”

Tiết Ngạn về nhà đã nấu một bát tổ yến cho Lục Giai Giai, còn thêm đường phèn vào.
Lục Giai Giai cũng thường xuyên ăn tổ yến lúc còn ở thời hiện đại nên không có cảm giác mong chờ gì.
Tiết Ngạn biết thứ này đắt, anh thấp giọng dặn dò: “Anh ba biết em mang thai nên đặc biệt mua cho em, không biết đã tốn bao nhiêu nhân lực, em tuyệt đối đừng lãng phí, cũng đừng chia cho người khác, bây giờ em đang mang thai, tình huống khác biệt, hiểu chưa?”
Sinh con là đi qua quỷ môn quan, nhất định phải đủ huyết khí và sức lực, Tiết Ngạn sợ cô xảy ra chuyện. Đặc biệt bây giờ đứa trẻ trong bụng cô còn có nguy cơ bị dây rốn quấn cổ nữa.
Nếu con đến sáu tháng mà nguy hiểm vẫn chưa giảm xuống, Tiết Ngạn định dẫn cô lên bệnh viện trên thị trấn chữa trị.
Tiết Ngạn giấu tất cả mọi chuyện đi rất tốt, Lục Giai Giai chẳng biết gì cả.
Cô ăn cơm tối ở nhà mẹ Lục đã no căng, bưng bát tổ yến lên mười mấy phút mới ăn xong.
Tiết Ngạn cầm lấy bát, kêu Lục Giai Giai nằm vào trong chăn: “Ngủ sớm một chút đi, ngày mai anh tư của em kết hôn, em còn phải giúp cô dâu chú rể trải giường nữa.”
“Vậy ngày mai em phải kiếm một bao lì xì mới được.” Lục Giai Giai thích thú: “Anh nói hôm nay em có cần tắm một cái không nhỉ?”
Tiết Ngạn bất đắc dĩ: “Hôm nay trời lạnh, hôm trước vừa tắm xong, đợi qua ngày mai lại tắm sau, vừa vặn có thể rửa mùi khói dầu trên người.”
Lục Giai Giai gật đầu.
Muộn hơn Tiết Ngạn mới nằm vào trong chăn, anh chạm lên bụng Lục Giai Giai.
Bụng của cô lại nhô lên một chút, anh đặt tay lên trên với tâm trạng phức tạp, vừa định rời đi thì có thứ gì đó động vào xương lòng bàn tay của anh.
Trái tim của Tiết Ngạn lập tức đập nhanh, con ngươi màu đen sâu thẳm.
Sao tiểu tử thối này lại hiếu động như thế? Lăn tới lăn lui, không an phận một chút nào cả.
Muộn như vậy rồi sao vẫn chưa ngủ?
Tiết Ngạn dậy từ rất sớm chạy đến nhà họ Lục giúp đỡ, Lục Giai Giai vẫn còn đang ngủ say, thậm chí ngay cả Tiết Ngạn đi khi nào cũng không biết.
Thẳng đến bảy giờ sáng, anh cầm bánh và rau trộn về từ nhà họ Lục, Lục Giai Giai vẫn còn đang ngủ.
“Giai Giai, dậy đi.” Tiết Ngạn nhéo gò má hồng hào của cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận