Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 310: Sao anh ta biết là anh hai tôi đánh

Ngày hôm sau, Lục Giai Giai vừa ăn cơm xong thì nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng khóc sướt mướt.
Mẹ Lục nhấc chân bước ra ngoài, Lục Giai Giai cũng đi ra ngoài theo.
Vừa ra cổng đã nhìn thấy mẹ Điền ngồi trước cửa nhà họ Lục khóc, vừa khóc vừa vỗ đùi.
Lục Giai Giai: “…”
“Bà tới nhà tôi làm gì? Muốn đánh nhau à?” Mẹ Lục xắn tay áo.
Mẹ Điền lập tức dịch sang một bên nhưng nghĩ đến mình có lý nên khóc càng tức tưởi hơn: “Mọi người tới mà xem, hôm qua Lục Cương Quốc chạy tới nhà tôi đánh con trai tôi, đáng thương cho Quang Tông nhà chúng tôi bị thương vừa mới khỏi thì lại bị người ta đánh tiếp.”
“…” Triệu Xã Hội hơi dừng lại.
Hôm qua anh ta không làm việc, vừa trở về định đánh Điền Quang Tông để lấy lòng Lục Giai Giai, kết quả lại bị người giành mất?
“Ai đánh con trai bà?” Lục Cương Quốc đi ra khỏi nhà, anh ta sợ con gái nhà mình bị người nhà họ Điền công kích nên đóng cửa lại.
Mẹ Điền tức giận chỉ vào Lục Cương Quốc: “Là cậu, chính là cậu, hôm qua chính cậu đã đánh con trai tôi.”
Mẹ Lục lạnh lùng lên tiếng, vẻ mặt trào phúng, không hề hoảng loạn chút nào: “Bà nói con trai tôi đánh con trai bà, vậy đánh thế nào?”

Bữa sáng vừa xong xuôi, mọi người nhàn rỗi nên tới xem náo nhiệt.
Trên đầu mẹ Điền còn cắm vài cọng rơm, giày đi được một nửa, lộ ra nửa chân sau dính bùn đất.
Nhắc đến chuyện tối hôm qua, mẹ Điền lập tức có tự tin hơn hẳn: “Hôm qua Lục Cương Quốc chụp bao tải lên đầu con trai tôi, sau đó đánh nó một trận, đáng thương cho con trai tôi vừa mới dưỡng khỏe người, bây giờ đang suy yếu, bị Lục Cương Quốc đánh một trận hôm nay lại ngã bệnh nằm trên giường rồi.”
Bà ta nói đến đây còn trừng mắt nhìn Lục Giai Giai: “Tôi đã vì nhà họ Lục các người mà mất một đứa con trai, tại sao nhà họ Lục các người vẫn không bỏ qua cho chúng tôi vậy, là muốn ép cả nhà chúng tôi đi chết sao?”
“… Đợi đã?” Lục Giai Giai thò cái đầu nhỏ từ sau lưng mẹ Lục ra hỏi: “Tối hôm qua bà nhìn thấy anh hai tôi đánh Điền Quang Tông sao?”
“Không có, nếu như tôi nhìn thấy còn có thể để cậu ta đi được sao.” Mẹ Điền xót xa lau nước mắt, trên tay vốn dính bùn trực tiếp bôi hết lên mặt, bộ dáng bây giờ cũng không khác gì ăn mày lang thang không có nhà để về.
Nhưng một người phụ nữ như vậy lại nuôi dạy con gái mình thành nô lệ tinh thần của mình, Lục Giai Giai nhíu mày, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Vậy bà dựa vào cái gì nói anh hai tôi đánh?”
Mẹ Điền khóc càng to hơn, bà ta vỗ bành bạch lên đùi mình: “Đương nhiên là Quang Tông nhà tôi nói rồi, đáng thương cho Quang Tông nhà tôi…”
“Không đúng, không phải Điền Quang Tông bị chụp bao tải sao? Sao anh ta biết là anh hai tôi đánh?” Lục Giai Giai ngắt lời mẹ Lục, quan sát bà ta một lượt: “Không phải bà không tìm được người đánh con trai mình nên cố tình đổ tội cho anh hai tôi đấy chứ?”
“Đổ tội cho anh hai cô cái gì, chính là cậu ta đánh.” Mẹ Điền tức giận đứng bật dậy, ngón tay móc giày lên, bà ta thậm chí còn muốn xông lên đánh Lục Cương Quốc, nhưng vừa tiến một bước đã bị Lục Ái Quốc và Lục Nghiệp Quốc chặn trước mặt.
Mẹ Điền lập tức dừng bước chân, lại bắt đầu ngồi xuống khóc.
“Sao thế? Không nói lại được, muốn đổ vạ chuyện hôm nay lên người nhà chúng tôi chứ gì.” Mẹ Lục từ trên cao nhìn xuống: “Bà Điền, bà khăng khăng muốn đánh nhau một trận với tôi đúng không?”
Lần này cha Điền cũng không còn ở bên cạnh hút thuốc nữa, ông ta ngồi xổm dưới chân tường lên tiếng: “Là Lục Cương Quốc nói, sau khi cậu ta đánh Quang Tông xong còn cảnh cáo sau này nhà họ Điền không được bắt nạt Đại Sơn, nhất định phải nuôi nó như con trai ruột của mình, bằng không biết lần nào thì đánh lần đó.”
“Thế cũng lạ quá, nếu đã nói bản thân là ai vậy tại sao phải chụp bao tải?” Lục Giai Giai đặt hai bàn tay lên vai mẹ Lục, cáo mượn oai hùm, không hề kiêng dè gì mà phát biểu ý kiến của mình: “Sao các người lại chắc chắn là anh hai tôi như vậy? Lỡ như có người nào đó chướng mắt Điền Quang Tông, cố tình đánh anh ta, sau đó thông qua chuyện của Đại Sơn đổ vấy lên người anh hai tôi thì sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận