Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 763: Tiết Ngạn đến xưởng phía bắc 1

Sau nửa tiếng, trấn trưởng ngồi xe kéo tới đây, trên xe dẫn theo vài người nữa, vừa xuống xe đã giăng biểu ngữ tại cửa thôn.
Nhà họ Tiết giống y như tháng một người đông nghìn nghịt.
Thôn dân nhìn Lục Giai Giai xinh đẹp, trong lòng không khỏi đoán.
Từ sau khi nhà họ Tiết lấy Lục Giai Giai, tổ tiên cũng hiển linh luôn rồi.
Được gỡ mũ, sửa lại án sai, thi đỗ đại học, chuyện nào cũng thuận lợi hết.
Năm ấy truyền tai nhau Lục Thảo là phúc tinh, bây giờ xem ra Lục Giai Giai mới là phúc tinh.
Cũng may không lấy Lục Thảo, nhìn Châu Văn Thanh mà xem, nghe nói lần này lại thi trượt nữa rồi.

Ngày đã đến hoàng hôn, phía chân trời thả xuống áng mây rực rỡ hình gợn sóng.
Người đến nhà họ Tiết nối liền không dứt, trấn trưởng vừa tới, người trong sân lập tức lặng ngắt như tờ, tự động nhường ra một con đường.
Trấn trưởng bắt tay Tiết Ngạn với vẻ hiền hòa: “Đồng chí Tiết, cậu đúng thật là một đồng chí tốt của nhân dân, sau này công cuộc xây dựng quốc gia còn dựa vào thế hệ các cậu nữa.”
“Tôi sẽ cố gắng.” Tiết Ngạn gật đầu.
“Đều là thanh niên thế hệ mới cả.” Trấn trưởng nhìn cha Lục ở bên cạnh: “Cả gia đình các ông đều là tấm gương tốt của nhân dân.”
“Không dám, không dám.” Cha Lục khiêm tốn.
Sau đó thợ chụp ảnh theo tới chụp lại một màn hai người bắt tay.
Châu Văn Thanh nhìn Tiết Ngạn trong đám người mà trước mắt hơi rung chuyển.
Tại sao tên chân lấm tay bùn như Tiết Ngạn này còn có thể thi đỗ đại học mà anh ta lại không thi đỗ?
Lục Thảo cảm thấy xui xẻo, kéo Tuyết Đoàn đi về nhà.
Cô ta gào lên: “Cái thứ mất mặt, còn không mau về nhà nấu cơm.”
“Nấu cơm, nấu cơm, bây giờ cuối cùng tôi cũng biết tại sao mình không thi đỗ đại học nổi rồi.” Châu Văn Thanh chỉ vào mũi Lục Thảo: “Ngày nào cũng kéo tôi ra đồng làm việc, cứ cách vài phút lại gọi một tiếng, chỉ sợ tôi được nghỉ ngơi một lúc, chẳng trách tôi không đỗ được đại học.”
Tính toán kỹ càng thì thời gian anh ta chân chính ôn tập cũng không có bao nhiêu, lúc nào Lục Thảo cũng chỉ sợ anh ta làm biếng.
“Vậy mà anh lại dám nói chuyện với tôi như thế à.” Lục Thảo trừng mắt, cô ta giơ cánh tay cường tráng lên định đánh người thì Châu Văn Thanh đã chạy vào nhà bếp cầm dao lên.
Chênh lệch quá lớn, cả người anh ta có hơi sụp đổ, nhìn Lục Thảo với vẻ dữ tợn: “Dù sao tôi cũng không muốn sống nữa, nếu cô còn dám ra tay, vậy hai chúng ta cùng chết luôn đi!”
Lục Thảo bị anh ta dọa sợ vài giây, khi phản ứng lại lại cảm thấy hơi mất mặt, cô ta nổi giận đùng đùng đi tới: “Muốn làm phản có đúng không, còn dám ra tay.”
Khóe miệng Châu Văn Thanh co rút vài cái dữ tợn, vung con dao bổ tới.
Cũng may trời đã tối, bằng không Lục Giai Giai không biết phải bận tới khi nào nữa.
Trấn trưởng ở thôn Tây Thủy hơn nửa tiếng đồng hồ là rời đi, nhà họ Lục cũng bắt đầu cảm ơn khách.
Cha Lục cười bảo: “Lần này Tiết Ngạn thi được hạng nhất toàn thành phố, trong trấn thưởng cho hai mươi đồng tiền, huyện thưởng cho ba mươi đồng, thành phố thưởng năm mươi đồng, trước khi khai giảng có thể gửi về.”
“Ôi, lần này cũng không ít.” Mẹ Lục vỗ đùi một cái.
Lần trước sau khi Lục Giai Giai thi đỗ cũng thưởng tiền, nhưng chỉ có ba mươi đồng, không ngờ Tiết Ngạn lại được một trăm đồng.
Mẹ Lục nhanh nhẹn nấu đồ ăn ngon cho gia đình, đang định ngày mai lại lên thị trấn mua ít đồ ngon.
Bà ta mở miệng bảo: “Nhà thông gia, đừng đi, tối nay chúng ta tụ tập một chút, ăn ít đồ ngon, mọi người cùng vui vẻ.”
“Được, được.” Đến bây giờ giọng của cha Tiết vẫn còn kích động.
Tai Tiết Dương lập tức nhúc nhích, cậu bé vốn định về nhà nấu cơm nhưng chân giống như dính chặt vào đất, có thể nào cũng không đi được.
Cuối cùng chỉ có thể nán lại.
Cha Lục và cha Tiết uống hai hớp rượu nhỏ, tâm trạng của Lục Giai Giai dao động quá lớn, có hơi đói nên cắm đầu vào ăn.
Bạch Đoàn cũng tự cầm cái bát nhỏ, thích món nào thì dùng đũa nhỏ gắp món đó, không với tới được thì gọi Lục Giai Giai gắp hộ.
Tiết Dương nhìn Bạch Đoàn với vẻ ngưỡng mộ.
Từ nhỏ đã có thể ăn cơm ngon như vậy thật hạnh phúc biết bao.
Ăn cơm xong là tắm rửa rồi nghỉ ngơi, Lục Giai Giai vẫn còn hơi kích động, cô ôm cái chăn mỏng lăn lộn.
Cô biết Tiết Ngạn có thể thi đỗ đại học nhưng không ngờ lại có thể thi tốt đến vậy.
Đầu óc của chồng cô cũng được lắm đấy chứ. Lục Giai Giai nằm mà người ngu ngơ.
“Sao vẫn chưa ngủ.” Bàn tay to của Tiết Ngạn chạm vào lưng Lục Giai Giai.
Không biết đã xảy ra chuyện gì mà ngón tay anh lại nhéo vào gáy cô, Lục Giai Giai rụt cổ lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận