Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 90: Giẫm vào chân anh rồi! 2

Trên mặt Lục Giai Giai treo nụ cười ngọt ngào: “Em họ, chị biết em có ý với trí thức Châu, lúc trước trí thức Châu coi chị thành em gái, em cũng thường lén lút nhìn anh ta, cũng tại chị quên mất chuyện này, anh tư, anh đừng trách con bé, nói không chừng sau này Châu Văn Thanh còn là em rể họ của anh đấy.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Lục Thảo đã đỏ bừng, mà vẻ mặt của những người khác đều trở nên khó coi.
Mấy thôn dân vừa rồi cũng không nghĩ nhiều như thế, chỉ cảm thấy con người của Lục Thảo này rất chính trực, chủ yếu là có thân phận bé Phúc này bảo vệ cô ta.
Nhưng bây giờ xem ra còn không phải là thiếu nữ tương tư sao?
Mấy người phụ nữ định giới thiệu con trai mình cho Lục Thảo đều bất mãn, ra là trong lòng có người khác rồi à.
Nhưng cảnh tượng trưa nay cũng quá chấn động, trong tư tưởng của thôn dân vẫn sót lại rất nhiều vẻ phong kiến, bọn họ cho rằng Lục Thảo là tiên nữ mà ông trời phái xuống.
Sao có thể gả cho trí thức Châu được?
Bà Vương vừa tới không lâu: “Tiểu Thảo, cháu thật sự nhìn trúng trí thức Châu này sao? Thanh niên trai tráng trong thôn chúng ta cũng nhiều, cũng không thể gả cho người ngoài được chứ.”
Vệ Quốc nhà bọn họ nhìn trúng trí thức La đó đã khiến bà ta phát sầu không biết phải làm sao rồi đây, vừa định lấy bé Phúc này về nhà, lại không ngờ lòng người ta đã có Châu Văn Thanh.
Châu Văn Thanh thân là một trong những nhân vật chính đã lập tức lùi vội về sau ngay khi Lục Thảo xấu hổ nhìn qua.
Lục Thảo mặc một chiếc váy đỏ nhưng dáng người còn chưa tới mét sáu, vừa đen vừa thô, thậm chí còn không thể tính là thanh tú.
Mới đầu ngay cả người xinh đẹp như Lục Giai Giai, Châu Văn Thanh còn không để mắt đến, sao có khả năng nhìn trúng Lục Thảo được?
Anh ta nhìn thấy Lục Thảo có suy nghĩ quấn lấy mình, chỉ hận không thể lập tức bay khỏi sân lớn này ngay.
Lục Giai Giai lại vui sướng khi thấy người gặp họa: “Trí thức Châu, bây giờ em họ tôi chính là bé Phúc đó, nghe nói phúc khí rất lớn, ngay cả cá trong hồ còn bị em ấy thu hút.”
Tiết Ngạn liếc mắt nhìn cái chân bị giẫm của mình, lại nhìn Lục Giai Giai mặt mày hớn hở, không nói gì mà chỉ cắn một miếng bánh.
Hình như cô... không có ý với Châu Văn Thanh thật!
“Giai Giai, qua đây!”
Lúc này cuối cùng cha Lục cũng lên tiếng, ông ta vẫy tay với Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai vừa cười vừa chạy tới bên cạnh cha Lục.
Tiết Ngạn nhìn người vừa rồi còn ở ngay trước mặt mình giống như một con bướm đập cánh bay đi, anh rụt chân về, nếm thử một miếng cá, có khả năng là để khử mùi tanh của dạ dày nên bên trong thêm không ít dấm chua, vị có hơi chua.
Anh thử hai miếng, đôi mắt hẹp dài chậm rãi khóa chặt vào bóng hình cách đó không xa.
Cha Lục duỗi tay vỗ đầu con gái.
Ông ta nhẫn nhịn lâu như vậy là vì muốn nhìn xem Lục Giai Giai có thật sự buông được Châu Văn Thanh hay không.
Đối với nhà họ Lục mà nói, mức độ say mê của Lục Giai Giai đối với Châu Văn Thanh chắc chắn là bóng ma của bọn họ. Cha Lục không dám tùy tiện tin tưởng, nhưng vừa rồi ông ta đã nhìn thấy rõ con gái mình thật sự không thích tên Châu Văn Thanh này.
Cha Lục làm đại đội trưởng nhiều năm như thế rồi, là người cầm lái của thôn Tây Thủy, ông ta vừa đứng dậy gần như toàn bộ tiếng nghị luận đều biến mất hết.
Người hiểu cha Lục đều biết ông ta chắc chắn là một người không dễ chọc.
“Trí thức Châu, hơn một năm nay toàn bộ thôn Tây Thủy đều biết cậu vẫn luôn coi Giai Giai nhà chúng tôi như em gái, nhưng cậu phải hiểu rõ, nhà họ Lục chúng tôi cũng không có bất cứ quan hệ gì với cậu, từ nay về sau cũng sẽ không.” Cha Lục trầm giọng bảo: “Nếu cậu còn dám quấy lấy con gái tôi nữa vậy đó chính là tội lưu manh.”
Tội lưu manh ở những năm thập niên bảy mươi có thể ngồi tù mọt gông.

Bạn cần đăng nhập để bình luận