Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 438: Có phải anh đã nói sai gì rồi không?

Lục Nghiệp Quốc chủ động xin lỗi: “Có… có phải anh đã nói sai gì rồi không? Anh xin lỗi trước nhé, nhưng công việc giáo viên này chỉ có thời hạn hai ngày nữa thôi, ngày mai anh hai của anh còn phải đi đăng ký kết hôn, ngày mốt nhà bọn anh phải bày cỗ, cho nên hai chúng ta phải xác định ngay trong chiều nay.”
Lý Phân dừng lại: “Hôm nay phải xác định quan hệ…”
“Đúng, nếu như em là người nhà bọn anh vậy công việc này cho em, nếu em không phải người nhà bọn anh, dựa vào cái gì cho em?”
“…”
“Còn nữa, anh có chỗ nào không tốt, nếu như em theo anh, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, việc có thể làm anh đều sẽ làm hết.” Lục Nghiệp Quốc vội bảo: “Em làm giáo viên, có kỳ nghỉ còn nhẹ nhàng, chỉ có một điểm, cho dù trong nhà xảy ra chuyện gì đều đứng về phía em gái anh là được, có đồ ngon cũng phải nghĩ đến em ấy. Em gái anh ai đối xử tốt với nó thì nó sẽ đối xử tốt với người đó, chưa bao giờ từng để người bên cạnh mình chịu thiệt.”
Lý Phân hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ thở ra, cô ta nghiến răng nghiến lợi: “Lời anh nói đều rất có đạo lý, nhưng có thể đổi một cách khác.”
Cô ta giơ ngón tay lên, thử chỉ dẫn: “Có thể nói dễ nghe một chút, đừng thẳng thắn như vậy, em thật sự…”
Nếu không phải cô ta thích anh ta thì đã trực tiếp đánh anh ta rồi.

Khoảng năm giờ Tiết Ngạn làm xong việc, anh tới thẳng nhà họ Lục, ngày kia nhà họ Lục sẽ bày cỗ nên cần rất nhiều củi.
Nồi niêu xoong chảo gì đó cũng phải cọ.
Lục Giai Giai vừa nhìn thấy Tiết Ngạn đi vào đã vội vàng chạy ra khỏi cửa phòng, cô sáp đến bên cạnh anh: “Hôm nay đừng bổ củi, để anh tư bổ đi, anh qua đây giúp em khâu đế giày.”
“…. Gì cơ?” Trong lúc nhất thời Tiết Ngạn không nghe hiểu được.
Lục Giai Giai thân thiết bê một cái ghế dài tới cho anh, sau đó lấy đế giày và kim chỉ ra, cười lấy lòng: “Em thật sự không làm được, chị cả nói không thể để người ngoài làm thay, nhưng em nghĩ anh có thể làm thay.”
Tiết Ngạn nhìn đế giày rồi lại nhìn Lục Giai Giai, dáng người cao lớn ngồi xuống cái ghế dài, thấp giọng hỏi: “Làm thế nào?”
“Cứ đâm vào thế này sau đó lại rút ra, phủ chỉ kín đế giày là được.” Lục Giai Giai cầm kim chỉ ra hiệu, cô cũng chuyển một cái ghế tới ngồi bên cạnh Tiết Ngạn: “Đúng, chính là như vậy, cứ qua lại như thế.”
Tiết Ngạn: “…”
Ba anh em vừa về đến nhà đã nhìn thấy em rể tương lai có dáng người cao lớn đang ngồi ở góc nhà khâu đế giày.
Dáng người của Tiết Ngạn cao lớn, làm công việc may vá rất không hợp.
Đặc biệt là khi hai ngón tay cầm kim thêu cứ cố tình vẻ mặt còn không có biểu cảm gì, trời sinh lạnh lùng, nên trông có hơi kỳ cục.
Ba anh em: “…”
Lục Giai Giai đang khâu mặt giày, bây giờ đồ vật đều chú trọng vào chắc chắn và bền cho nên đều vô cùng cứng, cô làm một chiếc giày đã phải dùng rất nhiều sức rồi.
Thiệt tình… cô không hợp làm việc nặng nhọc mà chỉ thích hợp làm việc dùng não thôi. Nhưng vì ngụ ý tốt nên cô cũng không muốn bỏ qua, hoặc là lén lút tốn tiền lên thị trấn mua một đôi.
Đương nhiên, cô không thể hoàn thành, chỉ đành kêu Tiết Ngạn giúp.
Tốc độ khâu đế giày của Tiết Ngạn cũng dần thành thạo hẳn lên, khi gần đi, Lục Giai Giai giao một đôi đế giày cho anh, cô ngẩng gương mặt nhỏ lên: “Về nhà tiếp tục làm, không gấp, dù sao thời gian cũng còn dài mà.”
Lục Giai Giai lại bưng một chậu thịt thỏ xào cay nhỏ từ trong bếp ra, cô đổ vào trong bình gốm, sau đó đặt vào gùi của Tiết Ngạn, kêu anh mang về.
Tiết Ngạn bất động, nhìn chằm chằm vào Lục Giai Giai, cũng không lên tiếng mà chỉ nhìn môi cô.
“…” Màu đỏ trên mặt Lục Giai Giai chậm rãi lan ra.
Sắc trời đã tối rồi, ánh mặt trời gần như chẳng còn lại mấy, hai người phải cách nhau gần mới có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đôi mắt của Lục Giai Giai hơi liếc đi, cô nhìn xung quanh, thấy không ai nhìn về phía bên này mới duỗi tay kéo áo Tiết Ngạn, nhẹ nhàng kéo người ra ngoài.
Hai người đi vào trong góc, Lục Giai Giai đẩy Tiết Ngạn lên tường, gương mặt nhỏ hơi chột dạ: “Trưa nay… trưa nay đã hôn rồi mà, hôn nữa sẽ bị nhìn ra mất.”
“Đau tay.” Tiết Ngạn thấp giọng bảo, anh giơ lòng bàn tay của mình lên trước mặt Lục Giai Giai với vẻ nghiêm túc, rõ ràng không có biểu cảm gì khác nhưng lại trông hơi đáng thương.
Lục Giai Giai theo bản năng cầm ngón tay anh lên nhìn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận