Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 100. Chúng ta mới không lỗ 2

Ngày ấy cô cũng đã được nhìn thấy ông Cố rồi, trông có vẻ vẫn còn cường tráng, sống thêm mười hai mươi năm nữa hẳn là không có vấn đề gì, cũng xác định được là thân phận của Cố Việt sau này chắc chắn sẽ không thấp.
Cố Việt cười cười: "Cũng được."
Từ sau khi nhà họ Cố xảy ra chuyện, anh đi xin được để được điều xuống rèn luyện ở chỗ này, những người từng vây quanh anh gần như đều không còn qua lại nữa, thậm chí còn có không ít người cố tình phủi sạch quan hệ nữa.
Cũng chỉ còn có hai ba người bạn lớn lên cùng nhau thì vẫn còn liên lạc.
Sự ấm lạnh của tình người anh đã sớm được trải nghiệm qua một lần rồi.
Tống Sở cũng muốn nghe ngóng một chút chuyện đang phát sinh ở bên ngoài, chỉ vào tờ báo trên bàn: "Báo này của anh cho tôi đọc một chút có được không?"
Cố Việt bật cười: "Cô muốn đọc thì cứ đọc, từ khi nào mà khách sáo thế này rồi thế?"
Bởi vì không gian trong phòng thí nghiệm, hiện tại anh cũng được coi như là đứng trên cùng một chiếc thuyền với Tống Sở cho nên rất nhiều thứ anh cũng đều không hề giấu diếm gì cô.
Tống Sở cầm tờ báo lên, "Trước giờ tôi vẫn luôn là một đồng chí có lễ phép, cảm ơn!"
Cố Việt: "....."
Ăn cơm xong, Cố Việt đứng dậy đi rửa bát. Những ngày này kể từ sau khi chân anh có thể xuống đất đi lại được thì đều là rửa xong bát mới lại để Tống Sở mang về.
Đối với việc làm này của anh, Tống Sở có ấn tượng rất tốt. Tên nhóc này không phải loại đàn ông theo chủ nghĩa gia trưởng.
Đem bát để vào trong giỏ xách, Tống Sở nhìn anh hỏi: "Chân của anh thế nào rồi?"
"Gần như là khỏi hẳn rồi." Cố Việt cảm thấy cô hỏi như vậy chắc chắn là có việc, "Cô muốn làm gì à?"
"Dắt anh vào thị trấn đàm phán chuyện thiết bị ấp trứng gà con, tôi đã đưa cho nhà máy cơ giới hơn một trăm cân dầu rồi, tháng sau còn phải đưa thêm hai trăm cân để bọn họ sản xuất sớm một chút có vậy thì chúng ta mới không lỗ.
Tống Sở cười lại bổ sung thêm một câu, "Tôi không yên tâm cho lắm về hiệu suất của họ."
Nếu không phải là sau này còn cần đến nhà máy cơ giới miễn phí sản xuất đồ đạc, phí thuê máy cày trong vòng một tháng là không đáng đến hai trăm cân dầu đâu.
Hơn nữa nếu thiết bị ấp trứng gà con được sản xuất ra thì nhà máy cơ giới cũng có thể bán nó ra bên ngoài, tụi cô còn không thu phí bản quyền nữa kia mà.
Đương nhiên, thời đại này cũng không thịnh hành thu phí bản quyền gì.
Xem ra lần sau đi đàm phán vẫn phải kiếm chỗ hổng để bù thêm vào mới được.
Cố Việt càng dở khóc dở cười nhìn cô, "Cô đúng thật là biết tính toán."
"Hôm nay tôi tự đi đến chuồng trâu một chuyến, cảm thấy chân cũng đã không còn đau nữa. Chờ qua hai ngày nữa thì đi việc thị trấn sẽ không thành vấn đề."
Bản thảo thiết kế thiết bị ấp trứng gà con đã được sửa đổi để phù hợp hoàn toàn với khoa học kỹ thuật và lực lượng sản xuất hiện nay rồi, nhà máy cơ giới ở thị trấn hẳn là có thể làm được, chỉ là về mặt hiệu xuất thời gian lại khó nói.
Ý cười của Tống Sở nồng đượm, "Vậy qua hai ngày nữa chúng ta liền vào thị trấn một chuyến."
"Đúng rồi, có cần phải đổi cho nhóm ông nội một công việc khác hay không? Họ đang gánh phân gì đó, vất vả lắm." Đối với những bậc tiền bối đã từng hy sinh rất nhiều vì tổ quốc này, trong lòng Tống Sở vẫn rất kính trọng.
Đặc biệt là phải chịu sự tra tấn cùng đả kích của việc điều cán bộ xuống cơ sở rèn luyện, sau khi án sai được sửa lại bọn họ thể rửa sạch được hiềm khích lại còn tiếp tục hiến thân vào trong công cuộc xây dựng tổ quốc, điều này khiến người khác rất kính nể.
Đối với những người họ, khi còn có khả năng Tống Sở vẫn muốn là có thể giúp được thì giúp, cũng không phải chỉ là dựa vào thân phận của bọn họ mới giúp đỡ.
Cố Việt càng sững sờ: "Đổi công việc gì?"
Ông nội anh và những cụ già công việc hàng ngày ở chuồng trâu cũng không hề nhẹ nhàng. Nhưng đây cũng đã được xem là không tồi rồi, ít nhất thì những người dưới đập thôn cũng sẽ không chủ động đến đày đọa.
Anh nghe nói có thôn, cán bộ thôn vì muốn đón ý hùa theo hồng binh vệ này kia sẽ còn luôn luôn đem cả cán bộ người già bị bị điều xuống cơ sở rèn luyện lấy ra trước thôn công khai xử lý tội lỗi, làm việc cũng vất vả lại còn không được ăn no.
Nếu có thể đổi được một công việc nhẹ nhàng đương nhiên là không gì tốt bằng rồi, anh cũng sẽ cảm ơn Tống Sở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận