Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 41. Em có thể làm chủ? 1

Quách Đông trong lòng không thích, nhưng không thể hiện ra ngoài mặt.
Anh ta đặt chén trà xuống cười nhạt hỏi: "Sao hai đứa lại tới đây?"
Quách Xuân tươi cười trả lời: "Anh hai, hôm qua Sở Sở lên rừng bắt được một con trăn lớn, có lòng mang thịt trăn tới biếu cho chúng ta một ít nên em liền dắt con bé đến cũng biếu cho anh chút này."
Sau đó cô ra hiệu mắt với Tống Sở.
Tống Sở vươn tay lấy thịt rắn và rau xanh ở trong gùi ra, "Anh hai Quách, anh cầm về nhà nếm thử."
Quách Đông nhìn thấy một miếng thịt rắn lớn như vậy thì kinh ngạc không thôi, điều càng kinh ngạc hơn chính là thái độ của Tống Sở.
Nhà anh ta luôn biết bà cụ nhà họ Tống thích dắt theo đứa con gái này đến nhà em gái làm tiền, từ trước đến giờ đều chỉ là không chịu bỏ ra, đây cũng là lần đầu tiên thấy nhà họ Tống biết biếu đồ.
"Có phải là tụi em có chuyện gì rồi không?" Anh ta cảm thấy vô sự bất đăng tam bảo điện(1), huống chi lại còn cầm theo một miếng thịt lớn như thế này.
(1)Không có việc thì không đến gõ cửa.
Nếu như là chuyện nhỏ, nể mặt em gái anh ta sẽ giúp còn nếu là chuyện gì đó to tát thì anh ta sẽ từ chối, từ đó xem nên nhận hay không nhận miếng thịt này.
Tống Sở phát hiện người anh hai Quách này khôn khéo hơn chị dâu ba của cô rất nhiều, "Hôm qua lúc ở trên núi bắt trăn phát hiện được cây chè dầu nên đã hái không ít quả chè tới muốn nhờ xưởng của các anh giúp ép chút dầu."
"Em có thể trả tiền công." Trước khi đến cô đã đem theo hai mươi đồng tiền riêng trên người.
Quách Xuân cười nói: "Cứ để anh hai giúp là được rồi, còn trả tiền gì."
Chỉ là ép dầu mà thôi cũng chẳng phải là chuyện gì to tát.
Quách Đông: "......"
Chẳng trách em gái mình cứ luôn bị bà cụ nhà họ Tống và Tống Kiến Nghiệp lừa, chỉ cái IQ và não bộ này thật không giống xuất thân từ nhà anh ta.
"Chúng ta là sui gia, ép chút dầu không cần phải đưa tiền công gì."
Quách Đông nhìn hai giỏ chè lớn ở trên nền đất, "Chỉ là bên chỗ tụi anh chủ yếu là ép dầu đậu nành, quả chè này của em thật đúng là vẫn chưa ép qua nên cũng không biết làm như thế nào."
Anh ta cũng từng nghe nói đến quả chè nhưng bên chỗ bọn anh không có.
Tống Sở cười nói: "Em biết cách ép."
"Vậy thì được, hai đứa đi theo anh." Quách Đông gật đầu.
Tống Sở lấy một cái túi từ trong cái gùi ra, đem thịt trăn và rau cỏ đặt vào để ở văn phòng, lúc này mới xách theo hai túi bao quả đi ra ngoài theo.
Đi đến gian xưởng ép dầu, vừa đúng lúc có một chiếc máy ép dầu đang để không.
Quách Đông gọi một công nhân dày dặn kinh nghiệm đến rồi lại nói với Tống Sở: "Em nói cách ép lại với anh ta để anh thử một chút."
Tống Sở gật đầu: "Được!"
Cô quan sát kích cỡ của máy ép dầu trước, quả nhiên không khác gì nhiều với ghi chép được nhìn thấy trên tư liệu.
Hiện tại những năm 70 phổ biến dùng là máy ép dầu xoắn ốc, vậy sẽ phải sử dụng phương pháp nghiền ép để ép dầu.
Thế nên cô nói với người công nhân kia: "Bỏ vỏ, nghiền nát, tách lõi, rang khô, ép là được.”
Đây là công nhân dày dặn kinh nghiệm nên vừa nghe xong đại khái hiểu được, "Được, để tôi thử xem."
Tiếp đó công đoạn bỏ vỏ và nghiền nát Tống Sở cũng đều cùng làm giúp.
Sau khi làm xong thì người công nhân dày dặn kinh nghiệm bắt đầu làm những thao tác phía sau.
Dầu ép có có màu vàng nhạt bốc lên mùi thơm phức, người công nhân dày dặn kinh nghiệm tươi cười nói: "Trước đây có nghe qua dầu chè thơm, lúc này xem là thật đúng vậy, dầu này rất tốt."
"Cảm ơn anh nhé." Tống Sở khá lễ phép nói với người công nhân dày dặn kinh nghiệm.
Người công nhân dày dặn kinh nghiệm xua tay, "Không cần cảm ơn, không cần phải cảm ơn đâu."
Hai bao quả chè mà Tống Sở mang đến ước chừng khoảng 200 cân, thông thường thì một cân chè sẽ ép được hai lạng dầu, chỉ là chè mà cô mang tới chưa làm công đoạn làm chín nên tỉ lệ dầu thu được khá ít, ép ra được một thùng dầu lớn, ước chừng khoảng 17 cân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận