Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 678. Tuyệt đối không thể nhẫn nhịn chuyện này 1

Anh tư Tống lại không muốn đi tìm Anh hai Tống.
“Em rể, hôm nay em có bận việc gì không? Nếu không bận, thì chi bằng chúng ta cùng nhau đi dạo một chút đi?” Anh ta hỏi anh.
Qua những ngày tháng ở cùng nhau mới đây, anh ta đã không còn sợ Cố Việt như trước nữa, mà ngược lại còn rất thích tiếp xúc chung với anh.
Cố Việt vừa định trả lời anh ta, thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Sau khi cúp điện thoại, anh cười và nói với anh tư Tống: “Bạn em mới rủ đi ra ngoài chơi, anh đi cùng với em đi, cũng tiện để em giới thiệu mọi người với nhau.”
Anh biết rõ kế hoạch mà Tống Tiểu Sở nhà anh đặt ra với người nhà, sau này anh tư Tống phải đi buôn, vậy nên rất cần phải thiết lập mạng lưới giao thiệp.
Trong cuộc tụ họp đám bạn thân lúc nhỏ này của anh, những người tham gia ở đó cũng có thân phận không hề đơn giản, vừa hay anh có thể đưa anh tư Tống đi để mở rộng mối quan hệ.
Ngoài Tống Sở ra thì anh tư Tống là người thông minh nhất trong nhà. Nghe anh nói vậy thì ánh mắt anh ta lập tức sáng lên.
Chẳng những có thể đi ra ngoài chơi, mà anh ta còn có thể mở rộng mạng lưới giao thiệp: “Cadi này được đấy! Anh đi.”
Xe thì đã bị Tống Sở lái ra ngoài rồi, thế nên Cố Việt đã gọi để nhờ Nghiêm Phi lái xe tới đón bọn họ.
Nửa tiếng sau, hai người họ ngồi lên xe của Nghiêm Phi.
“Sở Sở đâu?” Nghiêm Phi hỏi.
Cố Việt nhíu mày: “Cậu tính làm gì?”
Nghiêm Phi thấy anh lộ ra dáng vẻ phòng bị, cũng không biết nói gì hơn: “Mọi người ai cũng muốn gặp người yêu cậu mà, nếu không thì cậu nghĩ tôi có thể làm gì?”
Anh ta thừa nhận là bây giờ anh ta vẫn còn thích Tống Sở, có thể là rất khó để buông bỏ, nhưng cái này không có nghĩa là anh ta sẽ bộc lộ ra, anh ta đã nói là mình rút khỏi thì anh ta cũng sẽ không làm gì nữa.
Giữa anh ta và Tống Sở là mối quan hệ bạn bè vô tư trong sáng, nên anh ta cũng chẳng bị chột dạ.
Cố Việt thấy anh ta thản nhiên như vậy thì cũng cảm thấy yên tâm hơn, xem ra bạn thân của anh đã thật sự buông bỏ được Tống Tiểu Sở nhà anh rồi.
“Cô ấy bị Hoắc Dao kéo đi dạo phố rồi.” Anh trả lời.
Nghiêm Phi vừa khởi động xe vừa nói: “Vậy thì chắc mấy người kia sẽ rất thất vọng rồi.”
“Dạo này Sở Sở đã trở nên nổi tiếng ở trong vòng thủ đô rồi, mọi người ai cũng muốn nhìn thử xem người phụ nữ có thể cưa đổ được Cố Việt là kiểu người như thế nào đấy.” Anh ta cười nói.
Cố Việt khẽ cười nói: “Cô ấy có thể là kiểu người như thế nào chứ? Tất nhiên là tốt nhất rồi.”
“Nếu mọi người gọi điện thoại tới cho tôi sớm hơn vài phút thì tôi đã có thể giữ hai người đó lại rồi.”
“Đợi lần sau có thời gian, tôi sẽ đưa cô ấy đến gặp mọi người.”
Anh cũng đã có ý định đưa Tống Tiểu Sở đi gặp đám bạn thân lúc nhỏ của anh từ lâu rồi, chẳng qua là lúc trước bận việc đàm phán quá nên mãi vẫn không thời gian.
Khó khăn lắm mới hết bận mà Tống Tiểu Sở nhà anh ta lại bị Hoắc Dao kéo đi ra ngoài.
Nghiêm Phi thở dài: “Cũng chỉ đành như vậy.”
Hai người bắt đầu đổi đề tài tán gẫu, thỉnh thoảng họ còn cố ý tìm đề tài để anh tư Tống có thể cùng trò chuyện với họ, không để anh ta cảm thấy mình bị cô lập.
Trò chuyện một hồi, anh tư Tống tò mò hỏi: “Anh Phi, bây giờ em gái tôi rất nổi tiếng sao?”
Nghiêm Phi cười trả lời: “Đúng vậy, dạo gần đây cô ấy rất nổi tiếng, ngoài đầu tiên đào chân tường, ngoại, trừ Sở Sở ra thì chẳng còn ai cả.”
Chuyện hai công ty dược phẩm lớn khai thác Tống Sở ngay trước mọi người đã sớm được lan truyền ra ngoài, cả chuyện đào chân tường bộ đối ngoại, mọi người ai ai cũng đã đều nghe nói.
Đây là một sự việc khá hiếm hoi, dẫu sao thì Tống Sở vẫn còn trẻ tuổi.
Dĩ nhiên, sở dĩ những người trẻ tuổi đồng trang lứa trong vòng ngày càng biết đến Tống Sở nhiều hơn cũng bởi vì cô là người yêu của Cố Việt.
Sau đó, cũng vì các bậc trưởng bối ở mỗi nhà đều nhắc đến cái tên Tống Sở này, nên bọn họ mới chú ý đến.
Về nữ đồng chí có thể hái đóa hoa ở trên đỉnh núi là Cố Việt đây xuống, mọi người ai nấy cũng đều rất tò mò về người đó.
Đặc biệt là lúc trước, không biết ai có ác ý, cố tình đi tuyên truyền ở khắp nơi rằng người yêu của Cố Việt là một cô gái nông thôn sống ở một thị trấn nhỏ, vừa quê mùa vừa xấu xí, lại không có học thức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận