Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 415. Cô thật sự còn muốn tiếp tục đi con đường này sao? 1

Hai người nói một hồi, lại cùng nhau vào không gian, Cố Việt đưa ra vấn đề mình không hiểu, Tống Sở thì giải đáp từng cái cho anh.
Đồng thời cô cũng cảm thấy kinh ngạc, kỳ thực là khả năng học hỏi, lý giải và thông hiểu của Cố Việt quá mạnh.
Không chỉ học hết thao tác của máy vi tính, còn nắm vững vận dụng phần mềm mô phỏng rất nhiều, bản thân đã có thể thiết lập mô phỏng rồi.
Không hổ là học thần Cố, cô cảm thấy sau này thế nào anh cũng sẽ trở thành nhân vật quan trọng đứng đầu.
Lần này Cố Việt không ở lại quá lâu, hơn chín giờ tối đã ra khỏi không gian, để cho Tống Sở ngủ sớm.
Sáng sớm hôm sau, anh thức dậy trước, đến chỗ Hoắc Khải bên đó mượn xe, lúc này mới lái đến lầu ký túc xá bên này đón hai người Tống Sở.
Không ít người của khu ký túc xá và khu gia đình công nhân viên chức đều nhìn thấy Cố Việt lái một chiếc xe địa hình vào, ai nấy đều cảm thấy mới lạ không thôi.
Mọi người cũng biết anh là nhân tài kỹ thuật điều đến phòng kinh tế huyện bên này, xem ra gia đình không tệ, mấu chốt là người trẻ tuổi, lại bộ dạng vô cùng tuấn tú, công việc còn tốt.
Do đó không ít bác gái, thím gái để mắt đến Cố Việt, muốn giới thiệu con gái hoặc thân thích của mình cho anh.
Định ngày thường tìm nhiều cơ hội tiếp xúc với anh, sau đó làm mai.
Bây giờ Cố Việt vẫn không biết chuyện này, anh đang kéo hai người Tống Sở đến xưởng trang phục đón Đường Phụng.
Đợi lúc bọn họ đến, Đường Phụng đã đợi ở cổng xưởng trang phục.
Sau khi lên xe, bà mặt mày hớn hở nói: “Ai da, thanh niên tri thức Cố còn biết lái xe đấy.”
Thật sự quá xuất sắc rồi, không hổ là con rể bà coi trọng.
Cố Việt rất lễ phép và khách sáo với Đường Phụng: “Chào dì, lúc trước cháu từng học qua ở thủ đô.”
“Dì biết cháu là một người có bản lĩnh, giống như Sở Sở của chúng ta.” Đường Phụng nhìn Cố Việt như mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng.
Mặc dù bà cảm thấy con gái nhà mình là đẹp nhất, có bản lĩnh nhất, nhưng cũng biết dẫu sao bọn họ là người nông thôn, muốn để cho Cố Việt trở thành con rể, thật ra là trèo cao.
Bà từng gặp qua không ít nam thanh niên tri thức trong thôn, bộ dạng kém hơn Cố Việt quá nhiều, năng lực bản thân và làm việc vì người khác cũng kém rất nhiều, nhưng bởi vì là người từ thành phố lớn đến, ai nấy đều vô cùng kiêu ngạo.
So tới so lui, vẫn là Cố Việt tốt, hơn nữa bỏ mặc mấy con đường đi của những người đó.
Đặc biệt là Cố Việt đối xử với người nhà bà, từ trước đến nay sẽ không khịt mũi coi thường, vô cùng lễ phép và biết kính trọng mọi người.
Cho nên nói vẫn là út bảo nhà bà có mắt nhìn, vừa nhìn đã nhìn trúng người tốt nhất.
Dọc đường, Cố Việt luôn nói vài câu với Đường Phụng, đều có thể khiến cho Đường Phụng vui vẻ không ngừng.
Trước đây trong thôn Cố Việt rất được các bác, các thím chào đón, ở đơn vị cũng rất được nữ đồng chí trung niên và lớn tuổi chiếu cố.
Nữ đồng chí trẻ tuổi chưa kết hôn gặp được Cố Việt căn bản là đỏ mặt thẹn thùng.
Bây giờ thấy mẹ cô thích nói chuyện, một mực khen ngợi Cố Việt như vậy, cũng khiến Tống Sở cảm thán, học thần Cố không những là sát thủ của các cô gái, còn thật sự là sát thủ của những người phụ nữ trung niên và cao tuổi.
Nếu đổi lại ở hiện đại, nếu học thần Cố vào giới giải trí, ngoài fan vợ, fan bạn gái ra, nhất định còn có thể vòng một lượng lớn fan mẹ.
Sau đó hàng ngày gọi: “Con trai, mama yêu con.” Nghĩ đến cảnh này, Tống Sở cảm thấy rất vui vẻ khó hiểu, khẽ cười thành tiếng.
Tống Sở ngồi ở ghế phụ, mặc dù Cố Việt vẫn luôn trò chuyện với Đường Phụng, nhưng sự chú ý lại đặt vào cô một chút.
Nghe cô đột ngột cười khẽ, bèn mở miệng hỏi: “Cười gì vậy?”
Lúc này Tống Sở mới bình tĩnh: “Tôi đang nghĩ, sau này anh thật sự có thể thử đi diễn phim điện ảnh.”
Đợi sau khi cải cách mở cửa, trong nước cũng sẽ có thành lập công ty truyền thông điện ảnh và truyền hình, công nghiệp điện ảnh giải trí của Hồng Kông những năm 80 phát triển rất nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận