Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 339. Thực sự muốn tiếp tục sao? 1

Lúc chú Lý mới vừa nghe được ở bên ngoài cảm thấy có gì đó không đúng, đi ra nhìn một cái lại là mấy người này, không kiềm được mà có chút tức giận.
Mấy người này chính là phân chuột trong thôn, cả đồng chí nữ mà cũng muốn ức hiếp.
Ông lão không nhìn thấy, mấy người đó không thừa nhận những lời phê bình của bọn họ, nên cũng chẳng thể làm gì được.
Nhưng nếu chuyện xảy ra ở cửa nhà ông lão, ông lão lại không thể để cho hai nữ đồng chí bị ức hiếp.
Ông lão trầm mặt nói với mấy người bọn họ: "Thật nực cười khi các cậu cứ đi lêu lổng khắp trong thôn. Nếu đã đánh tiếng chào rồi vậy thì các cậu đi đi."
Con trai của lão đội trưởng biết hôm nay không có cách nào động vào hai người Tống Sở.
“Được rồi, vậy thì chúng tôi đi trước đây.” Cậu ta cũng trầm mặt một cái, xoay người rời dẫn mấy người khác rời đi.
Ông lão bất tử này toàn xen vào việc của người khác, chờ cha cậu ta trở về làm đại đội trưởng lần nữa, thì dù thế nào cậu ta cũng phải nghĩ cách chỉnh đốn lão già kia một trận.
Nhưng may là hai người Tống Sở chưa trở lại thành, bọn họ vẫn còn có cơ hội.
Sau khi mấy người bọn họ rời đi, vẻ mặt của Tống Sở đầy cảm kích nhìn ông lão nói: "Chú Lý, cám ơn chú về chuyện vừa rồi."
Sắc mặt chú Lý nhìn hai người Tống Sở trong nháy mắt đã hòa nhã không ít: "Không cần cảm ơn, mấy người này là mấy tên lông bông trong thôn của bọn chú, sau này các cháu gặp thì nhất định phải tránh xa một chút."
“Nếu như bọn chúng còn chận đường các cháu thì cứ tới gõ cửa nhà chú.” Ông lão thực sự không muốn những cô gái trong veo như nước như vậy bị bắt nạt.
Lại sợ những cô gái đến từ trong thành không biết gian khổ, chưa từng thấy qua kẻ gian ác cho nên lúc này mới cố tình vạch rõ.
Tống Sở cười gật đầu: "Được ạ, chúng cháu sẽ chú ý, cám ơn chú Lý."
Trên thế giới này, người tốt vẫn là chiếm đại đa số.
Chú Lý cười, xua xua tay, nói: "Không cần khách sáo, các cháu mau trở về đi."
“Được ạ, tạm biệt chú Lý!” Lúc này Tống Sở mới kéo Tống Bình trở về nhà bà góa.
Chú Lý thì chưa có về nhà, sau khi suy nghĩ một chút thì lập tức đến mấy hộ của ông bà cụ khá có uy danh giống vậy ở trong thôn, tính huống đã gặp phải lúc trước.
Mấy ông lão cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cảm thấy đám người con trai của lão đội trưởng thật là quá bôi xấu làm cho thôn mất thể diện.
Làm việc gì mà không tốt, nếu không phải là làm thứ chuyện đùa bỡn lưu manh này.
Cái chết của người thanh niên tri thức trước kia, bọn họ cũng biết, lúc ấy rất khiếp sợ, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, bọn họ không có cách nào để cứu vãn được.
Lão đội trưởng là đại đội trưởng, là người có quyền lực lớn nhất ở trong thôn, lúc ấy bọn họ cũng chỉ tới nhà để khuyên bảo một trận, để cho ông ta quản con trai cho tốt.
Nhưng ai lại có thể ngờ thói hư tật xấu của con chó má kia lại tái diễn, nghe nói còn bắt nạt những nữ thanh niên tri thức khác nữa, bây giờ đến cả đồng chí nữ tới từ trong thành cũng không tha, thật là quá không thể tưởng tượng nổi.
Mấy người họ, chỉ sợ rằng mấy con chó má sẽ phạm sai lầm, nhưng nếu đến lão đội trưởng cũng vậy thì cũng vô dụng.
Lúc trước là bọn họ không nhìn ra nên mới đồng ý chọn đối phương làm đại đội trưởng, nhưng bây giờ cũng đã biết, hai cha con chính là cấu kết với nhau làm chuyện xấu.
Vì vậy, mấy người trò chuyện một chút, cảm thấy tiếp tục như vậy thì không ổn, vì vậy bọn họ cùng nhau đi đến nhà đội trưởng Ngô, chuẩn bị tìm anh ta để nói chuyện một chút, để cho anh ta xem thử xem có thể lo liệu được một chút nào không.
Cho dù quản không xong vậy thì cũng phải bảo vệ đừng để cho những đồng chí nữ từ trong thành tới đây phải chịu thiệt thòi.
Đội trưởng Ngô còn đang suy nghĩ phải đến nhà nói chuyện với các ông lão trong thôn thế nào về chuyện chỉnh đốn nhà lão đội trưởng.
Không ngờ, chú Lý dẫn theo người tới trước cửa, nghe đối phương nói xong, phản ứng đầu tiên của anh ta chính là mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao, Tống Sở mới vừa đi tới trước cửa nhà chú Lý đã bị mấy con chó má chặn đường rồi?
Nhớ đến trị số sức mạnh cường bạo và quyết đoán của Tống Sở, anh ta cảm thấy chuyện này nhất định là cô cố ý.
Nhưng mà điều này cũng làm cho anh ta bớt việc và dễ xử lý hơn, dù sao việc anh ta chủ động tới cửa và đối phương chủ động tới cửa là hai chuyện khác nhau.
Vì vậy cũng không nhịn được mà nói ra một bụng nỗi khổ chất chứa với mấy ông lão, cũng nói ra không ít chuyện của lão đội trưởng và con trai ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận