Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 743. Đương nhiên phải đối đãi đặc biệt 2

Hiệu trưởng Chu còn giới thiệu: “Chỗ đầu tiên cách trường chúng ta khoảng hai ba cây số, bây giờ thi hành quy định khoán ruộng đất, có một ngọn núi có thể khoán, nhưng đất đai lại không có bao nhiêu để cho thuê.”
“Chỗ thứ hai, cách trường chúng ta khoảng sáu cây số, có một ngọn núi lớn có thể nhận khoán, đồng ruộng dưới núi có thể đem ra khoán, nhưng giá cả tương đối là đắt nhất.”
“Chỗ thứ ba, cách trường chúng ta khoảng mười hai cây số, có một ngọn núi có thể nhận khoán, đồng ruộng đất đai bên này cũng có thể lấy không ít khoán, giá cả rẻ hơn chỗ thứ hai.”
“Được!” Tống Sở nhận qua lật xem cùng Cố Việt.
Cô xem đối chiếu với lời nói của hiệu trưởng Chu.
Hiệu trưởng Chu bên này làm khá kỹ lưỡng, núi, diện tích và tình hình chủ yếu của ba chỗ đều xem xét và viết ở trên, còn chụp đính kèm vài tấm hình, còn có giá cả nhận khoán tham khảo.
Theo Tống Sở, chỗ thứ hai là đắt nhất, những chỗ khác cũng rất rẻ.
Bao gồm một ngọn núi lớn và đồng ruộng đất đai lân cận dưới núi, toàn bộ chỉ cần năm ngàn tệ một năm, đây vẫn là vì vị trí địa lý ở vùng ngoại ô tốt.
Ngoài ra chỗ xa hơn cộng lại mới cần ba ngàn tệ một năm.
“Em khá hứng thú với chỗ thứ hai, khi nào hiệu trưởng Chu thầy có thời gian, có thể dẫn em đi xem không?” Cô hỏi.
Hiệu trưởng Chu cười nói: “Chúng tôi đều có thời gian, nếu em gấp, bây giờ có thể đi.”
Để giữ Tống Sở lại, bọn họ làm chuyện này đúng là rất để tâm, còn thảo luận qua với công xã quản lý.
Đúng lúc ông và chủ nhiệm công xã của chỗ thứ hai là người quen.
Tống Sở gật đầu nói: “Được, vậy làm phiền thầy bây giờ dẫn chúng tôi đi.”
Cô phải đợi xây phòng thí nghiệm, cho nên thời gian vẫn rất eo hẹp.
Tiếp đó hiệu trưởng Chu và phó hiệu trưởng Đinh dẫn hai người Tống Sở đến xem đất, vốn còn muốn gọi xe, nhưng Cố Việt lại nói bản thân lái xe đến, bọn họ bèn chúng nhau ngồi xe của anh.
Lái xe không đến mười phút, mấy người đến công xã trước, dẫn chủ nhiệm công xã đi cùng, đến thẳng ngọn núi lớn kia.
Tống Sở phát hiện đây là ngọn núi khá lớn, còn lớn hơn ngọn trong thôn bọn họ, mức độ khai phá cũng cao hơn.
Nhưng chủ nhiệm công xã nói, trong chỗ sâu nhất của núi có thú dữ, vẫn là không có mấy người đến.
Đất đai có thể khoán dưới núi cũng liền một mảnh, tốt, trung, kém đều có, về tổng thể mà nói, Tống Sở rất hài lòng.
Đi dạo một vòng trước núi, lại đi vào trong đất xem xem, đoàn người trở về công xã.
Hiệu trưởng Chu nhìn Tống Sở hỏi: “Bạn học Tống, em cảm thấy thế nào?”
Tống Sở trả lời: “Em vẫn khá hài lòng với các mặt, chỉ là xây phòng thí nghiệm thì không thích hợp lắm.”
Nhà nông trong thôn khá nhiều, đi lại cũng tương đối lớn, phòng thí nghiệm vẫn là phải xây ở nơi tương đối yên tĩnh mới được.
“Nhưng em cũng muốn nhận khoán, làm chỗ thí nghiệm thực vật nông nghiệp sau này.” Cô nói thêm một câu.
Hiệu trưởng Chu nghe lời này của cô thì thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần cô muốn thì chứng minh việc này hoàn thành rồi: “Thầy cũng từng xem qua vùng núi này, quả thật là tốt nhất trong ba chỗ, chủ yếu là vị trí địa lý rất tốt, núi và đất cũng có thể liền thành một mảnh.”
“Chỉ là thầy cảm thấy ở đây không thích hợp xây phòng thí nghiệm, hai chỗ khác có thể càng không hợp rồi.” Ông ta cũng từng đích thân thực địa khảo sát.
Tống Sở ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy em chỉ có thể lần nữa tìm chỗ thích hợp hơn.”
“Gần đại học nông nghiệp có đất trống không? Chỉ cần môi trường yên tĩnh, em bên này có thể suy nghĩ.” Cô hỏi.
Trong lòng hiệu trưởng Chu ước chừng đã có tính toán: “Em muốn đất trống rộng bao nhiêu?”
“Không dưới một mẫu đất, có thể lớn hơn chút thì càng tốt.” Tống Sở nói.
Một mẫu đất khoảng 666,67 mét vuông, cô muốn xây phòng thí nghiệm là muốn thi công đúng chỗ một lần, cô dự tính muốn khoảng một ngàn mét vuông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận