Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 574. Rắc rối lớn lắm sao? 1

“Trước đó mấy người chúng ta đến thủ đô, viện trưởng Ôn còn nhấn mạnh, phản ứng của loại thuốc hạ sốt khẩn cấp rất tốt, phía trên cũng rất xem trọng.”
“Nhưng cũng có thể thu hút đến hành động của gián điệp, bảo chúng ta bình thường phải chú ý cẩn thận, càng không thể để người ta bắt chước theo được.”
Mặt viện trưởng Kiều đầy vẻ lo lắng, tiếp tục nói: “Không nghĩ đến chuyện sẽ như vậy, lại phát sinh ở phòng nghiên cứu của sở nghiên cứu chúng ta.”
Ai sẽ chạy đến động chạm tài liệu nhưng lại không lấy chúng đi, rất có thể là gián điệp dùng một cái máy chụp hình chụp qua một lượt rồi, sau đó đánh cắp nội dung của tài liệu.
“Vậy thì bây giờ chúng ta nên làm gì đây?” Quan Hải Thanh cũng lo lắng hỏi.
Nếu thật sự là tài liệu bị gián điệp xuất ra nước ngoài, bị những quốc gia khác lấy thuốc ra đăng ký bản quyền sáng chế phát minh trước, thì bọn họ chính là tội đồ.
Tống Sở mở miệng nói: “Để cho người của bên an ninh quốc gia đến đây điều tra đi.”
“Hôm qua chúng ta tan việc đã bỏ tài liệu vào rồi, sáng nay phát hiện ra điểm không thích hợp, cho nên tôi hoài nghi rất có thể là sáng nay mới bị chụp hình, chắc hẳn là vẫn còn có cơ hội cứu vãn được.”
“Được, vậy thì để tôi đi gọi điện thoại.” Viện trưởng Kiều cũng đã bình tĩnh lại.
Sau đó nói với mấy người họ: “Trước tiên chuyện vẫn chưa làm rõ, các người trước tiên cũng đến phòng thí nghiệm ngồi chờ đi.”
Hiện tại những người ở bên trong phòng thí nghiệm đều có hiềm nghi, cho nên không thể rời khỏi được.
Mặc dù ông ấy tin tưởng rằng mấy người đang ngồi cũng sẽ hẳn không làm ra sự việc như vậy, nhưng vẫn là phải đợi người của bên an ninh quốc gia đến điều tra mới có thể thoát khỏi hiềm nghi.
Những người khác cũng không thẹn với lương tâm, rối rít gật đầu nói: “Được, bảo các đồng chí bên an ninh quốc gia nhanh đến đây điều tra một chút.”
Viện trưởng Kiều nói chuyện điện thoại xong quay trở lại phòng thí nghiệm.
Tống Sở hỏi ông ấy: “Viện trưởng Kiều, cửa của phòng thí nghiệm, ngoại trừ mấy người chúng ta đang ngồi, còn có ai có chìa khóa không?”
Viện trưởng Kiều suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Chỉ có mấy người chúng ta là có chìa khóa thôi.”
Tống Sở đã đi xem qua, ổ khóa của cánh cửa rất tốt, cũng không có dấu vết bị cạy khóa động tới, vậy thì người đi vào lật xem tài liệu chắc chắn là có chìa khóa.
Mới vừa rồi cô cũng đã quan sát mấy người đang ngồi ở chỗ này, phát hiện sự ưu tư cùng sự chấn động của bọn họ đều là thuộc về tình huống bình thường, cũng chính là không phải cái loại có tật giật mình đó.
Rõ ràng những người có mặt tại chỗ này không phải là người gây án.
Cô sờ cằm suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “Trước khi rời khỏi thì trợ lý La có chìa khóa không?”
Viện trưởng Kiều sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía Quan Hải Thanh hỏi: “La Xuân Thu cầm chìa khóa phòng thí nghiệm, trả lại cho cậu không?”
Dựa theo thủ tục bình thường, sau khi Quan Hải Thanh bãi bỏ vị trí trợ lý của La Thu Xuân, cô ta nếu không được cho phép thì sẽ không thể đi vào phòng thí nghiệm nữa, trước tiên còn phải giao nộp lại chìa khóa càng nhanh càng tốt.
Sắc mặt của Quan Hải Thanh trầm xuống: “Không có, tôi xóa bỏ chức vụ trợ lý đó của cô ta rồi cùng nói chuyện với cô ta, tôi có hỏi chìa khóa, nhưng cô ta nói đã để quên ở nhà rồi, ngày mai sẽ mang đến.”
“Sau đó chúng ta đi đến thủ đô ngay, sau khi trở về thì luôn bận rộn, tôi cũng quên mất chuyện này, cô ta cũng không chủ động đến đưa tôi chìa khóa.”
Anh ta thật sự có chút khó có thể tưởng tượng được, cũng không tin trợ lý của mình sẽ là gián điệp.
Nhưng với lòng dạ mà La Xuân Thu biểu hiện ra gần đây, anh ta sợ cô ta đã bị người khác lợi dụng để làm ra chuyện ngu ngốc.
Viện trưởng Kiều vừa nghe thấy thế, lập tức nói với Hà Chính: “Cậu mau đi xuống lầu nhìn thử xem La Xuân Thu vẫn còn ở trong phòng làm việc hay không, nếu là vẫn còn ở đây, thì cậu phải trông chừng, không thể để cho cô ta rời khỏi sở nghiên cứu, cô ta tiếp xúc với ai cũng phải để ý một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận