Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 907. Hóa ra mạnh như vậy 2

Tất cả mọi người đều cảm thấy đề này rất khó, học sinh thiên tài đúng đầu trường học ngoại quốc còn tốt, rõ ràng đã gặp qua phương pháp kiểm tra tương tự.
Bên phía Tống Sở, ba người còn lại đều ngây người, bọn họ căn bản chưa từng gặp qua trò chơi như thế này.
Bọn họ vẫn luôn cho rằng thi đấu có lẽ sẽ giống như đưa bài thi cho họ làm, hoặc là trả lời tại chỗ gì đó, ai ngờ lại chơi như thế này.
Tống Sở ngược lại không quan tâm chuyện này lắm, ở hiện đại cũng có những trò tương tự như thế này, cao cấp hơn cũng có, mặc dù cô không chơi qua nhưng vẫn tương đối có lòng tin với mình.
Ghi nhớ, quan sát và không gian năng lực, cô vô cùng hiểu những chuyện này.
Tình huống của Cố Việt cũng không khác cô là bao, chưa từng chơi qua nhưng cũng không sợ.
Tống Sở nhanh chóng nhìn qua miếng thứ nhất, mỗi một miếng đều nhớ kĩ những đặc điểm đặc thù.
Cuối cùng sau khi xem xong, cô nhắm mắt lại suy nghĩ, trong đầu nhanh chóng hiện lên một bức tranh.
Cô mở to mắt, dựa vào bức tranh kia mà tìm mảnh ghép, sau khi ghi nhớ toàn bộ số lượng thì đi đến vị trí của mình viết ra.
Cách làm của Cố Việt không giống cô, trước tiên anh tìm những miếng có đặc thù có thể ghép lại được theo cảm giác của mình.
Đổi thành người khác thì chuyện này tuyệt đối vô nghĩa, nhiều mảnh ghép như vậy, bạn có thể dựa vào đặc điểm đặc thù để tìm ra một bức tranh sao?
Nhưng Cố Việt lại thật sự có thể làm được, sau khi anh nhìn xong, trong đầu cũng nhanh chóng tạo dựng không ít hình vẽ, sau đó tập trung vào một hình hoàn chỉnh, anh cũng ghi nhớ số lượng rồi nhanh chóng viết xuống.
Dù sao Tống Sở cũng đã từng trải, thực lực cũng vô cùng mạnh cho nên cô xong trước một bước, lên tiếng nói: "Tôi hoàn thành."
Cô mới lên tiếng, học sinh và khán giả quan sát ở đây đều ngẩn người.
Hoàn thành cái này? Mới có bao lâu chứ, sao có thể như thế được?
Ở đây có rất nhiều học sinh còn chưa nhìn hết tám trăm miếng mà người này đã hoàn thành, giây phút này bọn họ đều có cảm giác khó thể tin được.
Nhóm trọng tài chính đều ngẩn người, nhưng họ vẫn nhanh chóng để phó trọng tài đi kiểm tra đối chiếu.
Lúc Tống Sở nói hoàn thành, phó trọng tài không quan tâm có đúng hay không cũng đã nhấn máy bấm giờ xuống sau đó đi qua kiểm tra đối chiếu.
Lúc kiểm tra đối chiếu, Cố Việt ở bên cạnh cũng nâng tay lên nói: "Tôi hoàn thành!"
Người ở chỗ này: "..." Hai người có cần nhanh đến mức dọa người như vậy không?
Một phó trọng tài khác đến kiểm tra đối chiếu cho Cố Việt, phó trọng tài trước đó đã thu lại giấy của Tống Sở: "Tống Sở, hoàn thành trong ba phút ba mươi sáu giây."
Lời này có nghĩa Tống Sở hoàn thành đúng.
"Cố Việt, hoàn thành trong bốn phút năm mươi hai giây." Phó trọng tài khác cũng tuyên bố.
Người ở nơi này hít sâu một hơi, đây không phải thiên tài, đây con mẹ nó là yêu nghiệt thì đúng hơn!
Đặc biệt là người xem ở đây, vẻ mặt ai cũng khó có thể tin được, trước đó bọn họ còn đang nghi ngờ đây là trò mà người có thể hoàn thành được sao?
Nhưng bây giờ Tống Sở và Cố Việt người ta chỉ tốn ba bốn phút đã xong, đây là người sao...
Giấy viết của Tống Sở và Cố Việt nhanh chóng được đưa đến bàn của trọng tài chính.
Năm người cùng túm lại một chỗ nhìn, hình vẽ hai người tìm ra không giống nhau nhưng đều đúng.
Trọng tài chính nhanh chóng tuyên bố thành tích có hiệu nghiệm, hai người đều có thời gian tích lũy.
Những người từ trước đến nay vẫn luôn tự xưng là học sinh thiên tài ở những trường khác đều bị đả kích không nhẹ, bọn họ đây là gặp phải hai tên biến thái rồi sao?
Khó trách họ có thể ngồi ngang hàng tán gẫu trò chuyện với các giáo sư, hóa ra mạnh như vậy.
Tuổi của hai người này không hơn kém họ là bao nhưng lại hoàn toàn nghiền ép bọn họ, thật khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận