Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 112. Đây thật sự là một người phụ nữ sao? Dữ quá! 2

“Một, hai!” Tên đàn ông mặt sẹo không do dự hô.
Người đàn ông lạnh lùng hít sâu một hơi: “Được, anh đi đi.”
Mặc kệ thế nào cũng không thể làm hại đến người vô tội, người này trốn đến đây, bọn họ vẫn còn cơ hội tóm được.
Tên đàn ông mặt sẹo bĩu môi, vừa định lôi con tin cùng đi.
Đột nhiên từ phía sau nhào tới một bóng người, tiếp đó hắn cảm giác tay cầm dao bị thoáng chốc bẻ gãy, đau đến còn không kịp kêu thành tiếng, cả người bị một chân đá bay thật mạnh, đập lên tường.
Tống Sở vội kéo chị dâu ba của cô qua: “Chị dâu ba, chị không sao chứ?”
Chị dâu ba Tống được Tống Sở cứu, thần kinh sợ hãi tột độ bỗng chốc thả lỏng, không nhịn được khóc ra: “Hu hu, chị không sao, chỉ là sợ chết chị rồi.”
Tống Sở đưa tay vỗ sau lưng cô ta an ủi: “Không sao, có em đây.”
Sau đó cô híp mắt, nâng bước đi lên phía trước, lại một chân đạp tên đàn ông mặt sẹo vừa bò dậy từ dưới đất, muốn bỏ chạy nằm sấp xuống.
“Tao cho mày bắt chị dâu tao, tao cho mày dọa chị dâu tao.” Đừng nói là Quách Xuân, vừa nãy Tống Sở cũng bị dọa một phen, không ngờ lại gặp phải chuyện này.
Nếu người đối phương cưỡng ép là cô, vậy một cú vật qua vai dễ dàng là xong chuyện rồi.
Nhưng người bị cưỡng ép là chị dâu ba của cô, sợ đối phương làm hại đến người, cô còn phải tìm cơ hội sơ hở mới có thể ra tay.
May mà tên đàn ông mặt sẹo không chú ý đến cô, lúc này mới để cho cô cứu người từ sơ hở hắn cầm dao lên.
“A a a!” Bị Tống Sở một chân giẫm lên cánh tay vừa gãy, tên đàn ông mặt sẹo không nhịn được kêu thảm thiết thành tiếng.
Mẹ nó đây là người phụ nữ từ đâu đến, sao còn hung tàn hơn tên côn đồ như hắn, hắn quá xui xẻo rồi, đau, đau chết hắn rồi.
Hai người đứng ở đầu hẻm cũng hoàn toàn sững sờ, trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh nữ đồng chí nhỏ bé, xinh đẹp đánh tơi bời người đàn ông vạm vỡ, cực kỳ hung dữ.
Đây thật sự là một người phụ nữ sao? Dữ quá!
Chị dâu ba Tống vốn bị dọa khóc rồi, bây giờ nhìn em dâu đánh người đến kêu thảm thiết, cô ta vừa lau nước mắt vừa cảm thấy quá hả giận.
Vốn dĩ cô ta là người tính tình rộng lượng, lúc này nín khóc, mỉm cười: “Sở Sở đánh rất hay, tên lưu manh không biết xấu hổ này đáng đánh.”
Nhưng thấy tên côn đồ nằm trên đất sắc mặt trắng bệch, hụt hơi từ từ, cô ta lại vội vàng đi lên kéo Tống Sở: “Sở Sở, cũng được rồi, đừng đánh chết người.”
Đánh chết người phải ngồi tù, cô ta không muốn em dâu có chuyện.
Trước đây cô ta nghe nói em dâu là đầu gấu trong thôn, vốn còn có chút không quan tâm, dù sức lực của một cô gái vừa lớn lại dữ cũng có thể dữ đến đâu, nhưng bây giờ lại thật sự phá vỡ hoàn toàn nhận thức của cô ta.
Em dâu vậy mà có thể cứu cô ta từ trong tay côn đồ, còn có thể đánh một người đàn ông vạm vỡ to lớn nằm bò không còn sức đánh trả, thật là quá lợi hại, quá giỏi rồi.
Tống Sở ra tay vẫn là biết điều, bị kéo một cái như vậy cũng dừng tay: “Ừ.”
Lúc này hai người ở đầu hẻm cũng lấy lại tinh thần, nhanh chóng bước qua.
Người đàn ông lạnh lùng giẫm tên đàn ông mặt sẹo lại, sợ hắn chạy trốn, lúc này mới nhìn về phía Tống Sở nói với chút khâm phục: “Vị đồng chí này, vừa nãy thật sự rất cảm ơn.”
Nếu không phải là vị nữ đồng chí này ra tay, không chừng lại phải để người này chạy thoát.
Tống Sở không để tâm nói: “Không cần cảm ơn, tiện tay mà thôi.”
Cô cũng nhìn ra, tên côn đồ trước mặt là bị hai người này đuổi đến hẻm.
Nhưng nhìn bọn họ vừa nãy không vì bắt người mà mặc kệ chị dâu ba của cô, thà rằng thả tên côn đồ cũng phải cố sức bảo đảm sự an toàn của chị dâu ba, cô cũng không tính toán.
Người đàn ông tuấn tú quan sát Tống Sở, anh ta thật sự nghĩ không ra, sức bộc phát của nữ đồng chí nhìn qua không khỏe mạnh, vừa xinh đẹp vừa kiều diễm này sao lại lợi hại như vậy: “Cái tiện tay này của cô thật sự đã giúp ích rất nhiều.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận