Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 565. Tống Sở thực sự là phúc tinh của bọn họ 1

Sau khi đến viện khoa học nghiên cứu sinh vật ở thủ đô, Tống Sở và mọi người bắt đầu cùng nhau làm thí nghiệm.
Nán lại một trận như vậy chính là nửa tháng, ở dưới sự chỉ đạo của Tống Sở, mọi người đã làm ra được một vài thành phẩm.
Nhưng cái này cũng không thể được sử dụng cho các thí nghiệm lâm sàng, trước tiên cần phải làm thí nghiệm ở trên người động vật.
Thế là từng nhóm chuột bạch tiến vào phòng thí nghiệm, viện nghiên cứu đặc biệt có người ghi chép lại số liệu và tình hình.
Sau khi nhóm chuột bạch thí nghiệm đầu tiên ổn định, người của cả phòng thí nghiệm cũng không nhịn được mà reo hò lên.
Viện trưởng Ôn cầm số liệu thí nghiệm mới nhất mà kích động: "Quá tốt rồi, hiệu quả của loại thuốc hạ sốt khẩn cấp này thật sự rất tốt, về phần tác dụng phụ thì tuyệt đối đây là một loại thuốc nguyên bản nhất trên đời."
"Dựa theo số liệu và theo thành quả này, lại tiến hành hai nhóm thí nghiệm nữa. Chỉ cần cho ra kết quả giống nhau, là có thể dùng cho thí nghiệm lâm sàng rồi."
“Thật là quá tuyệt rồi!” Đám người viện trưởng Kiều thậm chí càng có chút bắt đầu nước mắt lưng tròng vì vui mừng.
Mặc dù người chủ đạo của thí nghiệm này là Tống Sở, nhưng cô lại cũng là người của sở nghiên cứu tỉnh Nam bọn họ, bọn họ cũng có tham gia, loại thuốc này chỉ cần có kết quả thông qua thí nghiệm lâm sàng, sở nghiên cứu bọn họ cũng sắp có một đợt pháo đỏ thắng lợi.
Tống Sở thực sự là phúc tinh của bọn họ!
Không chỉ có đám người viện trưởng Kiều kích động, mọi người ở viện nghiên cứu thủ đô cùng tham dự chứng kiến sự ra đời của loại thuốc hạ sốt khẩn cấp mới cũng phấn khích không thôi theo.
Ngược lại, cho dù Tống Sở, người đóng vai trò chủ đạo trong hạng mục thử nghiệm thuốc mới, tương đối rất bình tĩnh, nhưng cô vẫn là bị bầu không khí của mọi người lây nhiễm một ít.
Cô đã từng là một bác sĩ dược sinh học nổi tiếng thế giới, đã sớm trải qua gió to sóng lớn nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô nhận thức được sự khác biệt ở cái thời đại này.
“Tống Sở, cô thật là lợi hại!” Đám người viện trưởng Ôn lại bày tỏ lời khen ngợi và khâm phục đối với Tống Sở.
Sự nửa tin nửa ngờ sinh ra trong lòng bọn họ bởi vì tuổi tác của cô kia cũng đều biến mất hết rồi.
Đặc biệt là trải qua nửa tháng tiếp xúc, bọn họ thấy rằng cô thực sự hiểu biết rất nhiều, thậm chí cô còn càng giỏi một vài kỹ năng và kinh nghiệm thí nghiệm mà bọn họ cũng chưa biết được đến.
Mấu chốt là lòng dạ của cô rất cởi mở, không giữ lại chút nào mà dạy hết cho bọn họ, đây là điểm khiến cho bọn họ khâm phục nhất.
Người tuổi trẻ tài cao như vậy bọn họ vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
Lúc trước còn rất khó hiểu, cô vừa mới bước vào sở nghiên cứu ở tỉnh Nam, sao lại có thể có nhiều đồ chế sinh dược như vậy?
Nhưng mà sau khi nghe được cô là học trò của ông Ngụy, sự nghi ngờ của mọi người về điểm kia cũng đều tan biến.
Ông Ngụy đã từng là giáo sư kiệt xuất nhất của khoa sinh học của Hoa Đại, cũng là một trong những chuyên gia danh tiếng của viện khoa học nghiên cứu sinh học ở thủ đô.
Lúc còn trẻ xuất ngoại đi du học, cũng đã từng làm nên thành tựu ở lĩnh vực chế dược sinh học, còn được không ít chuyên gia ở các nước Âu Mỹ khen ngợi.
Hơn nữa, ban đầu trở về nước, còn trải qua một phen trắc trở, nước Mỹ ở bên kia muốn giữ người lại.
Chỉ tiếc rằng có thành công thì cũng có thất bại, bởi vì lý lịch du học và một số mối quan hệ, ông Ngụy bị học trò tố cáo là tẩu tư phái, cuối cùng ông bị hạ phóng cải tạo.
Lúc ấy mọi người ai nấy đều cảm thấy tiếc cho ông và khó chịu, nhưng lại không có cách gì có thể thay đổi được sự thật này.
Bây giờ biết Tống Sở là học trò của ông Ngụy, từ trong thâm tâm mọi người đều có sự xúc động Tống Sở tuổi trẻ tài cao hơn, trò giỏi hơn thầy hơn hẳn.
Mọi người ở lại trong phòng thí nghiệm nửa tháng, cũng đều tương đối mệt mỏi, vì vậy cho nên viện trưởng Ôn lại bảo mọi người đi về nghỉ ngơi hai ngày.
Nhưng bởi vì hạng mục này là bảo mật, người ở sở có tham gia thí nghiệm đều không thể rời khỏi viện nghiên cứu, liên lạc với bên ngoài cũng phải có chuyên gia mới được.
Mấy người Tống Sở trở về đến trong phòng ký túc xá được phân tạm thời nghỉ ngơi, cô đi gọi điện thoại về nhà trước.
Thời điểm này, vừa hay Tống Bình cũng mới vừa đón Cố Cẩn về nhà, nhận được điện thoại Tống Sở thì cô vô cùng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có tin tức.
Hai người hỏi tình hình của nhau rồi cúp máy. Tống Sở lấy trọng tâm là báo bình an và hỏi một chút xem có ai quấy rối bọn họ hay không.
Biết rằng không có ai đi quấy rối hai người bọn họ nữa, Cố Việt cũng lên thủ đô vào ngày thứ hai sau khi cô rời đi, vì vậy Tống Sở cũng yên tâm đi tắm và ngủ một giấc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận