Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 624. Tốt nhất vẫn nên đề phòng một chút 1

Hoắc Khải và anh em nhà họ Tống chào hỏi xong rồi, bấy giờ mới ngồi xuống bên cạnh Cố Việt.
Anh ấy nhích qua nói nhỏ: "Tống Tiểu Sở nhà cậu đúng thật là có sức hấp dẫn, đến cả em gái anh cũng thất thủ luôn."
Cố Việt làm bộ như đó là đương nhiên, cười nói: "Đúng thế, Tống Tiểu Sở nhà em chính là người có sức hấp dẫn như vậy đấy."
Chỉ là cũng làm anh có hơi đau đầu, không những làm cho nam đồng chí yêu thích, còn khiến cả nữ đồng chí cũng thích nữa.
Vất vả mãi mới tách Tần Thu Lam dính người ở huyện thành, bây giờ lại thêm một Hoắc Dao nữa à?
Đây cũng Hoắc Khải lần đầu tiên thấy em họ nhà mình lộ ra cái kiểu mặt khoe khoang vậy, nhất thời có hơi muốn day trán.
"Đúng rồi, không phải cậu bảo anh để mắt đến mẹ kế của Nghiêm Phi sao, gần đây anh phát hiện bà ta đang nghe ngóng tình hình của Tống Sở." Anh ấy trầm giọng nói.
Cố Việt nhíu mày, "Bà ta muốn làm gì? Bà ta cũng không phải Nghiêm Vũ ngu xuẩn như kia, bây giờ tình huống của nhà họ Nghiêm không hề tốt như thế, bà ta còn muốn ra tay với Tống Tiểu Sở nhà em hay sao?"
Không cần biết là ai, chỉ cần động vào Tống Tiểu Sở chính là đã động vào vảy ngược của anh, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Hoắc Khải nghịch chiếc bật lửa trên tay, "Anh cũng cảm thấy bà ta chỉ cần không bất thình lình ngu đi thì sẽ không ra tay với Tống Sở."
"Nhưng mà bà ta có thể ngáng chân, cho nên cậu bảo Tống Sở tốt nhất vẫn nên đề phòng chút." Anh ấy lại nói.
Mặc dù hiện tại nhà họ Nghiêm bị thiệt không ít, nhưng năng lượng thì vẫn không nhỏ.
Cố Việt híp mắt, "Tối nay em gọi điện qua Nghiêm Phi nói chuyện này."
Thực lực của nhà họ Cố của bọn họ hơn hẳn nhà họ Nghiêm phải một bậc, có cứng đối cứng cũng không sợ.
Chỉ là anh và Nghiêm Phi là bạn tốt, nếu như có thể giải quyết, tốt nhất không phải để hai nhà va chạm.
Hoắc Khải gật đầu: "Anh cũng nghĩ như vậy, Nghiêm Phi bên kia cũng sắp được triệu về rồi."
Cậu ta trước tết sẽ được gọi về thủ đô.
"Cậu ta lại lập công rồi?" Cố Việt hỏi.
Hoắc Khải gật đầu: "Trước đó không lâu cậu ta đã lần theo manh mối tìm tới hang ổ đặc vụ của địch ở huyện nam bên kia phá hủy nó, còn bắt được một tên thành viên quan trọng là gián điệp nước ngoài."
"Chỉ là lần này cậu ta không phải trở về thăng chức, cậu ta muốn trở về tham gia thi đại học." Trong công việc anh cũng có chút liên hệ với Nghiêm Phi.
Cố Việt nói: "Cậu ta nói với anh rồi?"
"Lần này cậu ta lập công thực ra còn nhờ có Tống Tiểu Sở nhà ta đấy." Sở dĩ biết chuyện lập công cũng là vì lúc Nghiêm Phi liên lạc với anh ấy, lúc khen ngợi Tống Tiểu Sở nói ra.
Bởi vì Tống Tiểu Sở đã nhạy cảm phát hiện ra tài liệu từng bị người ta lật ra, thêm vào việc đã tập trung nghi ngờ đối tượng, đám người Nghiêm Phi mới có thể bắt được người liên hệ ngay lần đầu tiên, sau đó kéo theo hang ổ cùng nhân vật chủ chốt phía sau ra ngoài.
Hoắc Khải cười nhẹ nói: "Chuyện này anh cũng biết, phía trên còn đặc biệt hiểu được kiến thức của Tống Sở, khen ngợi một câu nữa đó."
"Trước đó lúc ở trấn nam, anh vẫn thường nghe thấy người ta gọi Tống Sở là phúc tinh, lúc đó còn cản thấy có hơi khoa trương."
"Nhưng sau khi trải qua chuyện của Nghiêm Phi, anh cảm thấy Tống Tiểu Sở nhà cậu đúng là phúc tinh thật." Nếu không thì thằng nhóc Nghiêm Phi kia cũng sẽ không lập được đại công.
Mấu chốt là đặc vụ và gián điệp thật sự ẩn trốn rất sâu, không đào ra được tai họa ngầm quá lớn, lần này may mà nhờ có sự nhạy bén Tống Sở đã giúp được một chuyện lớn.
Cố Việt cười nói: "Cảm ơn đã khen, em nhận nó giúp cô ấy."
Hai người nói chuyện xong, chủ động trò chuyện với anh hai Tống và anh tư Tống, không có lạnh nhạt hai người.
Đến sáu giờ hơn, ông Cố và cha Cố cùng nhau tan làm trở về.
Anh hai Tống và anh tư Tống đều cực kỳ căng thẳng mất tự nhiên, trước đây không biết thân phận của ông Cố, trong thôn anh ta cũng chỉ là một phạm nhân cải tạo, tuy nhiên bởi vì nguyên nhân người em rể Cố Việt này, thái độ của bọn họ không hề tệ, chung đụng với nhau cũng không có áp lực gì quá lớn cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận