Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 388. Chỉ có thể nhẫn nhịn và chấp nhận 2

Bây giờ chị hai Tống đã không còn sợ anh hai Tống nữa, cô ấy mỉm cười, gật đầu: “Ừ, chị nhất định sẽ coi chừng anh ấy giúp em.”
Làm như vậy thì chồng của cô ấy sẽ không thể nào làm mưa làm gió được.
Tống Tam Nữu cũng đưa quả đấm nhỏ ra: “Cô, con cũng giúp cô coi chừng cha con.”
Bây giờ cô bé đã biết, ở trước mặt cô thì cha của cô bé là con cọp giấy, thế nên cô bé không sợ.
Mặt của anh hai Tống tái xanh, sao cánh tay của vợ và con gái của anh ta luôn hướng ra bên ngoài vậy.
“Cô, tụi con cũng sẽ coi chừng chú hai giúp cô.” Tống Đại Nữu và Tống Nhị Oa cũng xung phong đảm nhận.
Tống Sở cười nói: “Các con đều là những đứa trẻ ngoan, đợi lần sau cô quay về, cô sẽ mua kẹo và bánh quy để làm phần thưởng cho các con.”
“Tốt quá!” Ba đứa trẻ cười với nhau rất vui vẻ, khiến sắc mặt của anh hai Tống càng trở nên khó nhìn hơn.
Nhưng ở trước mặt Tống Sở, anh ta cũng không dám gây chuyện, chỉ có thể nhẫn nhịn và chấp nhận.
Sau khi đã thu xếp chuyện trong nhà xong xuôi, Tống Sở cũng quay về phòng để thu dọn hành lý.
Cô quăng một số thứ vào chỗ trống, rồi bỏ mấy thứ khác vào trong túi sách hai quai.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Sở, Tống Bình, Đường Phụng và Cố Việt ngồi trên chiếc máy cày ở trong thôn để đi vào huyện.
Tống Sở đưa mẹ cô đến xưởng trang phục trước.
Xưởng trưởng La đã đích thân tiếp đón bọn họ.
“Xin chào xưởng trưởng La.” Đường Phụng có tính cách khá lanh lẹ nên sau khi Tống Sở giới thiệu xong, bà đã chủ động tiến tới bắt tay với xưởng trưởng La một cái.
Xưởng trưởng La cũng rất nể mặt bà, ông ấy cười nói: “Đồng chí Đường, rốt cuộc cũng được gặp bà.”
Bên bọn họ đã sắp xếp xong xuôi hết tất cả, chỉ còn thiếu người dạy may áo phao lông là Đường Phụng đây.
“Xưởng trưởng La, mẹ tôi ở bên này phiền ông chiếu cố bà ấy giúp tôi, trước mắt là tôi được điều tới làm ở phòng kinh tế huyện, ông có chuyện thì có thể gọi điện thoại tìm tôi.” Sau đó, cô viết số điện thoại ở phòng làm việc rồi đưa cho xưởng trưởng La.
Xưởng trưởng La giật mình, rồi nhìn cô với vẻ mặt rất bất ngờ: “Đồng chí Tống, ý cô là cô đi làm ở phòng kinh tế huyện mới thành lập sao?”
Bọn họ cũng biết cái ngành này mới thành lập, có rất nhiều người muốn vào làm, nhưng vì huyện phó Thịnh đích thân kiểm tra rất nghiêm ngặt nên rất khó vào.
Ông ấy không ngờ Tống Sở lại có thể vào được.
Nhưng nghĩ tới việc mối quan hệ giữa cô và huyện phó Thịnh không đơn giản, thì có vẻ ông ấy cũng có thể hiểu được.
Tống Sở gật đầu rồi nói: “Vâng, hôm nay tôi bắt đầu qua đó làm luôn.”
Xưởng trưởng La lại càng tỏ ra nhiệt tình với cô hơn: “Ha ha, phòng kinh tế huyện là một đơn vị tốt, sau này phiền đồng chí Tống giúp đỡ nhà máy của chúng tôi nhiều hơn.”
Tống Sở khẽ cười, cô cũng không nhận lời mà nói: “Xưởng trưởng La, chúng ta đưa mẹ tôi tới xem chỗ ở trước đi, sau khi bên bà ấy được thu xếp ổn thỏa, chúng tôi còn phải tới phòng kinh tế huyện để báo cáo.”
Xưởng trưởng La cười nói: “Tôi đã căn dặn bí thư sắp xếp ổn thỏa hết rồi, giờ thì để tôi đưa mọi người đi.”
Bởi vì Tống Sở đã vào làm ở kinh tế huyện, ông ấy cũng muốn hai nên thân thiết hơn, vậy nên ông ấy đã đích thân đưa bọn họ đi.
“Hiện tại ký túc xá cho công nhân đang bị thiếu chỗ, nên chúng tôi đã sắp xếp một căn phòng bốn người trước, đợi sau này ký túc xá có dư chỗ thì tôi sẽ sắp xếp cho đồng chí Đường vào một phòng hai người hoặc là phòng đơn.” Xưởng trưởng La giải thích.
Đường Phụng cười nói: “Không sao, tôi thích náo nhiệt, tôi ở phòng bốn người là được.”
Để bà ở một mình thì cũng khá nhàm chán.
Nghe được câu này của bà, nụ cười của xưởng trưởng La càng trở nên sâu hơn: “Có nhiều người thì quả thật sẽ rất sôi nổi, cũng có bạn để nói chuyện, dù sao thì nếu bà có không hài lòng ở đâu thì có thể đến tìm tôi.”
Này là ông ấy nể mặt Tống Sở, đồng thời cũng là cố ý nói cho cô nghe.
Đường Phụng gật đầu: “Được, cảm ơn ông, xưởng trưởng La.”
Tống Sở biết tính cách của mẹ cô hướng ngoại, rất thích náo nhiệt, cũng không có đi tranh giành phòng giúp nữa.
Rất nhanh, họ đã đi tới chỗ ký túc xá, bí thư của xưởng trưởng La đã cho người mở cửa ra, bên trong trông có vẻ đã được dọn dẹp tương đối sạch sẽ, vừa hay còn trống một cái giường và một cái tủ.
Đường Phụng cũng cảm thấy hài lòng: “Út Bảo, sau này mẹ sẽ ở đây, khi nào con rảnh thì tới tìm mẹ nhé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận