Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 307. Bảo anh lên 1

Hứa Đình và An Đông không tin Tống Sở có thể đánh chết heo rừng, nhưng bọn họ có thể mượn hai cây súng săn mang theo thì khá an toàn.
“Bà nội tôi muốn mời các người ngày mai đến nhà tôi ăn cơm, vậy chúng ta đi sau?” Hứa Đình suy nghĩ rồi hỏi.
Tống Sở gật đầu: “Được”
“Vậy phải chọn chỗ trước.” An Đông cũng khá thích thú.
Tống Sở lấy ra một tờ giấy nói: “Đến thôn này của huyện này được không?”
Hứa Đình nhận qua xem: “Ở đây rất xa, sao cô nghĩ đến muốn đi chỗ này?”
Tống Sở nói thật: “Thôn chúng tôi có người nhờ tôi đến thôn này thăm hai người, tôi nghĩ không phải cũng tiện đường rồi.”
Chuyện này không cần lừa hai người, dẫu sao hôm nay người ta dẫn bọn họ đến hai chỗ này cũng rất có thành ý.
Hứa Đình và An Đông biết điều không hỏi tiếp: “Được, vậy đi chỗ này, chúng tôi lái xe qua.”
“Chỉ là nếu xa như vậy, sợ là phải ở lại một đêm mới có thể trở về.” An Đông nói.
Tống Sở đáp: “Không thì đến lúc đó ở nhờ trong thôn một đêm, nếu không được có thể đến phố huyện ở nhà khách.”
“Được, sau khi tôi và cậu Đông nghỉ ngơi xong, ngày mai đến đơn vị xin chứng nhận.” Hôm nay Hứa Đình bọn họ là xin nghỉ phép để qua đây.
Sau đó, mấy người mang theo thứ đã mua, An Đông lái xe đưa bọn họ về nhà khách.
Về đến nhà khách Tống Sở và Tống Bình ngủ một lát, sau khi tắm rửa xong, Tống Bình mang sách ra đọc.
Tống Sở thấy cô ấy có thể kiềm chế không đi xem ti vi, mà vẫn lấy sách ra xem, nụ cười trong mắt càng sâu sắc.
Chị họ đã thay đổi rất lớn từ lúc mới gặp mặt, làm việc còn vô cùng nghiêm túc, tỉ mỉ, chỗ thiếu sót cũng không ngừng cố gắng nâng cao, cô không nhìn nhầm người.
Thế là bản thân cũng lấy ra một quyển sách giáo khoa cao trung mang theo mà đọc.
Tống Sở ngẫm nghĩ: “Tống Bình, sau này chị cũng đọc sách giáo khoa cao trung và trung học rồi học vài lần đi, nếu qua hai năm đột nhiên có thể thi đại học, chị cũng có thể thử.”
Chị họ tốt nghiệp trung học, muốn hai năm này bổ túc tự học sách giáo khoa cao trung, vẫn là rất hy vọng thi lên đại học.
Dẫu sao bây giờ rất nhiều người đều bỏ bê học hành, lấy lại đề bài đầu tiên của thi đại học cũng sẽ không khó bao nhiêu.
Tống Bình ngây người: “Chị có thể sao?”
“Đương nhiên có thể rồi, hẳn là chị vẫn còn sách giáo khoa trung học nhỉ, anh ba em giúp em tìm được một bộ sách giáo khoa cao trung, chị có thể dùng chung với em, chỗ kiến thức không hiểu còn có thể hỏi em.” Tống Sở cảm thấy để cho chị họ đến đại học học thêm cũng rất tốt.
Còn sách giáo khoa cao trung, cô đã đọc một lần, phát hiện đề mục căn bản đều biết, chỉ là còn cần phải củng cổ vài lần, cũng có thể dạy cho người khác.
Tống Bình gật đầu: “Sách giáo khoa trung học đúng lúc còn ở nhà, chị về tìm ra đọc, sách giáo khoa cao trung mượn của em đọc, nếu không hiểu thì chị hỏi em.”
Em gái họ sẽ không hại cô ấy, cho nên cô ấy bằng lòng nghe đối phương.
“Ừ, đến lúc đó chúng ta cùng nhau thi đại học đi thủ đô.” Tống Sở cười nói.
“Được đó, nghĩ thôi cũng cảm thấy tốt đẹp.” Đây là điều Tống Bình đã từng ngay cả nằm mơ cũng không hề dám nghĩ, bây giờ vì ảnh hưởng của em gái họ mà dám nghĩ dám liều.
Bỗng nhiên cô ấy phát hiện ly hôn thật sự là một chuyện tốt, cô ấy của bây giờ đã tìm về chính mình, mọi thứ đều rất phong phú, cũng không cần bị sỉ nhục và ép dạ cầu toàn nữa, không cần lãng phí tất cả thời gian làm việc dưới ruộng, làm việc nhà, chăm sóc đàn ông cặn bã nữa.
Hai người cùng nằm trên giường đọc sách, vừa yên tĩnh vừa ấm áp.
Bên khác Cố Việt cũng không xem ti vi, mà lấy sách giáo khoa cao trung ra đọc như Tống Sở.
Mặc dù anh tư Tống đang xem ti vi, nhưng mở âm thanh vừa phải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận