Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 235. Sao lại khó đối phó như vậy 1

Công nhân của khu nuôi dưỡng cũng không có ý kiến gì về chi phí của đám người Tống Sở đi công tác, huyện ủy cũng không có quy định đi công tác nhất định phải ở nhà khách dạng gì, ăn bữa ăn thế nào, bọn họ thành ra vạch lá tìm sâu thất bại.
Bị công nhân và người dân trong thôn vây quanh bô bô bực bội trách mắng.
“Tôi đi xem các khoản của khu nuôi dưỡng một chút.” Người đàn ông trung niên nói xong là chạy vào phòng làm việc ngay.
Phùng Bình cũng lập tức nói: “Tôi cũng đi xem một chút.”
Bọn họ thật sự chịu không nổi những người dân trong thôn không bình thường này rồi, nói thêm gì nữa đầu óc của bọn họ cũng sẽ chỉ có một ý nghĩ, Tống Sở chính là phải như vậy…
Hai người đi vào phòng làm việc, Tống Sở không có đi theo vào, trái lại để cho các công nhân tiếp tục đi làm việc.
Sau khi người đàn ông trung niên và Phùng Bình đi vào, thì hỏi người đàn ông trẻ tuổi kia ngay: “Điều tra thế nào rồi? Có vấn đề không?”
Người đàn ông trẻ tuổi lắc đầu một cái trả lời: “Không có vấn đề, ghi chép từ mục thứ nhất đến bây giờ đều rất rõ ràng, hơn nữa còn có chữ ký của nhân viên kế toán và nhân viên tài vụ.”
“Có nghĩa là không có ghi chép rằng Tống Sở làm việc tham ô tiền thuế của dân ở các mục hả?” Người đàn ông trung niên nhíu mày một cái.
Người đàn ông trẻ tuổi trả lời: “Không có, ghi chép của khu nuôi dưỡng trước đây đều là vật đổi vật, nửa tháng trước mới có được vào sổ mấy trăm đồng, xuất xứ của số tiền tiêu hết ra cũng tương đối rõ ràng, còn có hóa đơn.”
“Chi phí của khu nuôi dưỡng là do nhà nước cung cấp, Tống Sở ngoài việc hơi tiêu tiền như nước cho các chuyến công tác thì không có vấn đề khác.” Anh ta bổ sung một câu.
Mặc dù mới vừa rồi ngồi ở bên trong kiểm tra sổ ghi chép, nhưng anh ta cũng đều có thể nghe được bên ngoài nói chuyện.
Khu nuôi dưỡng và các người dân trong thôn bảo vệ cho Tống Sở như vậy, chứng minh rằng trưởng khu nuôi dưỡng nhỏ này nhất định có chỗ gì đó hơn người, bọn họ có vẻ như không cần phải nhìn chòng chọc như vậy.
Phùng Bình lại nhớ tới lời của Phương Nguyệt Lan nói trước đây, không kiềm được nói: “Kiểm tra một lần nữa, xem cậu có tìm ra chỗ sơ hở có ích nào không.”
Nếu có thể kéo Tống Sở xuống ngựa, đẩy Phương Nguyệt Lan lên vị trí trưởng khu, vậy sau này bọn họ sẽ không phải lo về chuyện ăn gà vịt trong khu nuôi dưỡng.
Hơn nữa Phương Nguyệt Lan còn chủ động đề nghị, đến lúc đó sẽ giúp nhét mấy người thân của bọn họ vào làm quản lý khu nuôi dưỡng.
Vốn là không xem khu nuôi dưỡng ra gì, nhưng sau khi tới nơi này, cảm thấy khác hoàn toàn so với những gì bọn họ tưởng tượng.
Khu nuôi dưỡng được xây dựng rất lớn, khu nuôi dưỡng cũng được chia nhỏ ra, còn dùng qua các loại máy móc như máy ấp trứng gì đó, nhìn qua quy mô thì còn lớn hơn trại nuôi gà của huyện thành rất nhiều.
Quan trọng nhất chính là công việc trước đây đều đã hoàn thành, gà cũng rất nhanh là có thể xuất chuồng, lợi nhuận là hoàn toàn có thể nhìn thấy được.
Nếu như có thể nhận được một phần lợi nhuận thì đương nhiên là tốt quá rồi, thấy phúc lợi của khu nuôi dưỡng rất tốt, lại vừa phát đồ vừa phát tiền lương, nhà bọn họ cũng có không ít người thân không có việc đâu, nhất định sẽ sẵn lòng đến nơi này làm việc.
Trong lòng của người đàn ông trẻ tuổi kia có chút không nói nên lời, nhưng cũng không có gì để nói: “Vậy thì chúng ta xem thêm chút nữa.”
Vì vậy ba người lập tức ngồi ở trong phòng làm việc tiếp tục kiểm tra sổ ghi chép, kiểm tra một cái là hơn một tiếng đồng hồ, Phùng Bình và người đàn ông trung niên vẫn luôn đang bàn bạc xem phải làm thế nào là tốt nhất.
Lại kiểm tra sổ ghi chép lần thứ hai, nhưng cũng không có cách nào tìm ra chỗ sơ hở, sổ ghi chép này thật sự là viết quá rõ ràng minh bạch.
Phùng Bình suy nghĩ một chút thì đi đến bên tai người đàn ông trung niên thấp giọng nói mấy câu.
Ba người lập tực cùng nhau đi ra khỏi phòng làm việc, Tống Sở bị kêu đến.
Tống Sở cười nhạt hỏi: “Ba vị kiểm tra sổ ghi chép xong chưa?”
Phùng Bình trả lời: “Ghi chép lấy vật đổi vật trước đây của các cậu, chúng tôi cảm thấy có chút vấn đề, cho nên cần cậu đi với chúng tôi đến huyện thành để tiếp tục phối hợp điều tra.”
Ý nghĩ bây giờ của bọn họ chính là trực tiếp đưa Tống Sở về huyện thành, sau đó để Phương Nguyệt Lan nghĩ cách xem có thể giở thủ đoạn tạo bước đột phá từ khu nuôi dưỡng hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận