Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 620. Chuyện này thật hiếm thấy 1

Chuyện này cũng không phải do Tống Sở tùy tiện nói ra, mà là học thần Cố nhà cô rõ ràng đã thật sự gầy đi nhiều.
Cố Việt khẽ cười nói: "Hơn nửa năm này ngày nào cũng ở trong phòng thí nghiệm, ăn cơm cũng chẳng có quy luật gì nữa, cho nên mới gầy đi."
Bận rộn làm thí nghiệm, có đôi khi ngay cả cơm anh cũng quên ăn, nhưng mà chuyện này không thể nói ra được.
"Cũng may là em không ốm đi." Anh nhìn Tống Sở một lượt rồi nói.
Tống Sở nhướng mày, "Chuyện này mà anh cũng có thể nhìn ra được? Mẹ và chị dâu em đều nói em gầy đi đấy."
Cố Việt tiến đến bên tai cô khẽ cười nói: "Một tuần trước anh mới ôm em ở trong phòng thí nghiệm, đương nhiên là có thể nhìn ra được em có gầy hay không, chắc là tăng lên khoảng một hai cân."
Tống Sở không nghĩ tới người đàn ông này ngay cả cô tăng thêm một cân mà cũng có thể nhìn ra được.
Cô tức giận giơ tay nhéo vào eo của anh một cái, "Con gái không thích bị người ta nói là mập đâu."
Cố Việt ở trước mặt Tống Sở, sớm đã không còn là nam thanh niên tri thức lạnh lùng của trước đây nữa rồi, anh cười nhẹ nói: "Cho dù em có mập thêm một cân, vóc người cũng vẫn là tốt nhất, anh cũng rất thích."
"Trái lại nếu gầy, anh sẽ đau lòng, cho nên anh tình nguyện để em béo thêm một chút."
Tống Sở cười ha ha, miệng của đàn ông là quỷ gạt người, nếu như cô trở thành một người mập mấy trăm cân, thử xem anh còn nói như vậy không.
Nhưng mà dù sao phụ nữ cũng rất thích được người yêu của mình dỗ ngon dỗ ngọt.
"Anh gầy em cũng rất đau lòng." Cô nhíu mày nhìn anh rồi nói tiếp: "Sau này anh mà còn không ăn cơm cho đàng hoàng thì xem em giáo huấn anh thế nào."
Cố Việt thật muốn ôm Tống Sở vào lòng rồi hôn một cái, anh nắm lấy bàn tay đang nhéo eo mình rồi xoa xoa, "Ừ, tất cả đều nghe theo em."
Nhưng mà ngại vì đang ở nơi công cộng, cho nên rất nhanh sau đó anh bèn bỏ tay ra.
"Vậy mới được chứ." Tống Sở hài lòng gật đầu, "Anh tuyển một trợ thủ đi, sau này lúc nào làm thí nghiệm thì để người đó giúp đỡ, sau đó phụ trách đúng giờ gọi anh đi ăn cơm."
Bản thân cô là nhà nghiên cứu khoa học, đương nhiên là biết những lúc bận thì đều quên cả ăn, hoặc là thời gian ăn cơm không có quy luật.
Bởi vậy cô cũng đã từng tuyển một trợ lý có chuyên môn, chỉ cần không phải thời điểm mấu chốt của cuộc thí nghiệm thì đúng giờ nhắc nhở cô ăn cơm, như vậy mới khỏe mạnh.
Từ trước tới giờ Cố Việt chưa bao giờ phản bác lại lời nói của Tống Tiểu Sở nhà mình, "Được, ngày mai anh sẽ nhờ người tìm giúp một trợ lý thích hợp."
Nghe đối thoại của hai người, anh hai Tống và anh tư Tống liếc nhau, đều lộ ra ánh mắt bội phục.
Dựa theo thân phận bây giờ của Cố Việt, nếu đổi thành cổ đại, chắc cũng phải là con trai của thừa tướng, không phải dạng quý tộc tầm thường đâu.
Em gái của bọn họ quả thực quá mạnh, có thể hàng phục Cố Việt tới mức này, anh khôi phục thân phận rồi mà còn nghe lời của cô tới như vậy.
Chuẩn xác mà nói anh vậy mà lại cưng chiều em gái của bọn họ tới như vậy, chuyện này thật hiếm thấy.
"Chào anh hai, anh tư!" Cố Việt nhìn thấy thì đi tới trước mặt của hai người anh vợ, cười rồi chào hỏi.
Tuy rằng tuổi tác của anh lớn hơn anh tư Tống, nhưng mà ai bảo người ta là anh trai của Tống Sở chứ, anh cũng chỉ có thể xưng hô như vậy.
Anh hai Tống và anh tư Tống đều đặc biệt khách khí nhiệt tình cười gật đầu, "Tiểu cố, đã lâu không gặp!"
Bọn họ đã hơn nửa năm không nhìn thấy Cố Việt, ngày hôm nay đột nhiên gặp mặt thế này, phát hiện laoij khí thế nội liễm vốn có sẵn của anh càng đậm hơn.
"Chúng ta đi thôi." Cố Việt cầm lấy túi xách của Tống Sở rồi nói.
Tống Sở bèn dẫn theo hai người anh và Cố Việt cùng đi ra khỏi trạm xe lửa, đi tới bãi đỗ xe bên cạnh.
Lần này Cố Việt lái chiếc xe việt dã tới, Tống Sở ngồi ở vị trí kế bên tài xế.
"Mọi người cứ ở lại nhà của anh đi, cha anh đã gọi em họ tới chăm sóc mọi người." Cố Việt vừa lái xe vừa nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận